Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KeiYot77M

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Nhà tôi và nhà họ Lâm là bạn bè lâu đời của giới thượng lưu.

Vì nguyên tắc “tài sản béo bở không truyền ra ngoài”, hai nhà từ nhỏ đã định sẵn hôn ước cho con cái.

Nhà họ Lâm có hai anh em trai, là Lâm Chu và anh của anh ấy, Lâm Tiêu.

Họ nói đợi tôi lớn lên, nhìn thuận mắt ai thì cưới người đó, quyền lựa chọn giao cho tôi.

Lâm Tiêu lớn hơn tôi vài tuổi, khi tôi mới biết nghe hiểu chuyện, anh ta đã học xong chương trình cấp 3 trước thời hạn và bay ra nước ngoài nghiên cứu rồi.

Trong ấn tượng của tôi, anh ta chỉ giống như người lớn hay khen là “con nhà người ta giỏi giang”.

Còn Lâm Chu thì khác, cậu ấy cùng tuổi với tôi.

Từ nhỏ, chúng tôi là bạn bè lớn lên mặc cùng một cái quần.

Từ chuyện trộm gà trộm chó cho đến mấy trò nghịch ngợm quái quỷ.

Trong những năm tháng tuổi trẻ ngốc nghếch ấy, chúng tôi cấu kết sau lưng phụ huynh đủ thứ trò trời ơi đất hỡi.

Nếu chỉ có vậy thì chưa đủ để tôi chọn Lâm Chu làm người đính hôn.

Lên cấp 3, có thứ gì đó dường như thay đổi âm thầm.

Cậu ấy không còn kéo tóc tôi lung tung, cũng không chạm vào người tôi tùy tiện nữa.

Câu nói ít đi nhưng suy nghĩ thì nhiều hơn.

Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu.

Tấm thiệp Giáng Sinh đầu tiên.

Phong bao lì xì đầu tiên tôi nhận được khi về quê ăn Tết.

Và cả câu cậu ấy hỏi sau kỳ thi đại học: “Có muốn học cùng trường không?”

Tôi coi đó là cách cậu ấy tỏ tình lúng túng, vui sướng mà gật đầu.

Nhưng chỉ một tháng trước khi hai nhà chính thức bàn chuyện cưới xin, Lâm Chu chẳng hiểu nổi lên cơn điên gì, phóng xe liều mạng rồi gãy luôn chân.

Hôm đó mẹ tìm tôi, vẻ mặt khó xử.

“Lâm Tiêu cũng được mà, ba mẹ thấy nó hợp với con hơn.”

Ba mẹ tôi không phải người thực dụng đến mức vì Lâm Chu gãy chân mà vứt bỏ cậu ấy như rác.

Tôi sinh nghi, gặng hỏi cho ra lẽ.

Cuối cùng mới biết lý do Lâm Chu điên cuồng phóng xe hôm đó.

Cậu ấy nghe tin người con gái mình thầm thích nhiều năm đã yêu người khác nên mới làm chuyện dại dột.

Cậu ấy giấu tôi, có một mối tình trắng trong bao năm trời.

Vậy tôi thì sao?

Những lời nói, hành động quan tâm đó rốt cuộc là gì?

Tôi ôm cơn giận ngùn ngụt định đi tìm cậu ta hỏi cho ra lẽ, nhưng nhìn thấy gương mặt u ám và đôi chân không đứng lên nổi của cậu ấy.

Tôi nuốt giận vào lòng.

Rồi… giận dỗi mà cưới cậu ta.

Tôi chẳng có cao thượng đến mức thấy người ta thê thảm thì chọn tha thứ.

Trong lòng có người khác mà vẫn đối xử tốt với tôi, dụ dỗ tôi, làm tôi tin tưởng.

Người ta phải tự trả giá cho việc mình làm, lỗi mình gây ra.

Anh Lâm Tiêu chưa làm gì sai, cưới tôi chỉ hại anh ấy.

Còn Lâm Chu, tên khốn này.

Không phải cậu có mối tình trắng trong không quên được à?

Tôi cưới cậu, để cậu cả đời này chẳng thể mơ mộng trọn vẹn nữa.

Trong quãng đời dài đằng đẵng sắp tới, bị tôi điên cuồng hành hạ và sỉ nhục, đó mới là kết cục cậu ta đáng nhận.

Còn bây giờ.

Đám bình luận từ trên trời rơi xuống lại trần trụi nói cho tôi biết.

Người đang khóc như ấm nước sôi trong phòng kia, người cậu ta thích từ đầu đến cuối lại là tôi?

4

Mấy dòng bình luận vẫn tiếp tục nói chuyện bậy bạ.

Làm tôi run tay đánh rơi điện thoại, “cạch” một tiếng vang giòn trên sàn.

Tiếng khóc trong phòng lập tức ngừng bặt.

Tôi xông vào tát cho cậu ta hai cái thật mạnh.

Vừa muốn vạch trần cái tâm tư của cậu ta, lại nghĩ đến việc cậu ta làm tôi nuốt giận chịu đựng mấy năm trời.

Nổi điên, tôi trở tay tát thêm hai cái nữa.

Lâm Chu mắt đỏ rực, bị tôi quật cho bốn bạt tai, cổ họng bật ra mấy tiếng thở gấp.

Mẹ kiếp.

Trông như thể cậu ta sướng nữa chứ.

Tôi càng điên tiết hơn.

【Nam chính bị tát mà sướng quá trời ơi hahahaha ai hiểu tôi không!】

【Nữ chính tưởng là trừng phạt, hóa ra với nam chính là phần thưởng to đùng luôn!】

【Nhìn kìa, sắp dựng lều rồi.】

【Ủa hai người này không phải đang ở nhà hả? Ở nhà dựng lều gì?】

【…về nhà đi mấy đứa ơi.】

【Làm! Làm! Làm! Làm phát là mất mạng luôn đó!】

Theo thường lệ mỗi lần Lâm Chu chọc giận tôi hoặc làm tôi phát điên.

Tôi sẽ không nói nhiều, lột sạch đồ cậu ta, ép yêu một trận nhục nhã đến tận xương tủy.

Tôi theo thói quen vươn tay, nhưng chạm vào thứ nóng rực đó thì lập tức tỉnh lại.

Không được thưởng cho cậu ta.

Lâm Chu ngửa đầu, không ngừng nuốt nước bọt, mắt mờ hơi nước, đầy rẫy dục vọng.

Thấy tôi bất ngờ dừng lại nhìn thẳng vào cậu ta.

Ánh mắt cậu ấy trong khoảnh khắc đó tắt hẳn dục vọng, thay bằng sự ghét bỏ quen thuộc.

Đúng như bình luận nói, đồ giả vờ.

Tôi tức cười.

Buông tay khỏi người cậu ta, lùi ra sau mấy bước.

Cầm cốc nước trên bàn, tôi dội thẳng lên đầu cậu ta một phát.

Nước lạnh chảy dọc từ trán xuống cằm, làm áo cậu ta ướt sũng dán chặt vào thân thể rắn chắc.

Thấp xuống nữa.

Không chần chừ, tôi dậm thẳng một chân lên.

Nhìn thấy gương mặt đau đớn xen lẫn sung sướng đó, khóe môi tôi khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh tanh.

Thích tôi mà không nói.

Trước hôn ước thì tự dưng gãy chân.

Lạnh nhạt, xa cách không lý do.

Tôi dựa vào đâu mà chỉ vì mấy dòng bình luận nói cậu ta thích tôi là dễ dàng tha thứ?

“Cậu biết mỗi lần tôi làm tình hận với cậu tôi nghĩ gì không?”

Tôi nâng cằm Lâm Chu đang siết chặt vì đau, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp long lanh lửa dục.

“Lâm Chu, thân hình cậu cũng được đấy.”

Lâm Chu không nói gì, chỉ ráng nâng eo lên cao hơn như để chứng minh điều gì đó.

Tôi khẽ cười, rút tay và chân về.

Giọng nói lạnh như băng.

“Chỉ là thân hình thôi.”

“Cậu đừng nghĩ tôi thích cậu đấy nhé.”

Trả lại nguyên si câu cậu ta từng nói với tôi.

“Sai rồi nhé, chúng ta chỉ là liên hôn thôi, không có tình cảm gì đâu.”

Nhìn thấy gương mặt Lâm Chu đột ngột tái nhợt, lòng tôi khoan khoái hẳn.

Tôi quay người đóng cửa đi thẳng.

Đêm đó, tiếng khóc như ấm nước sôi trong phòng Lâm Chu kêu suốt cả đêm.

5

Ngủ một giấc ngon lành xong, tâm trạng sảng khoái tôi xuống lầu ăn sáng.

Lâm Chu ngồi trước bàn ăn ngẩng phắt đầu lên, mắt sáng rỡ khi nhìn thấy tôi, nhưng lại vội vàng dời ánh mắt.

Tôi tiện tay buộc tóc, cầm chén yến sào trước mặt lên, tùy ý hỏi.

“Hôm nay anh Tiêu về hả?”

Ba mẹ Lâm tuổi cũng lớn rồi, vốn định đợi tôi và Lâm Chu kết hôn xong sẽ giao toàn bộ công ty gia tộc cho chúng tôi.

Lâm Tiêu thì chỉ đam mê học thuật, chẳng mấy hứng thú với tranh đấu thương trường.

Ai ngờ lại xảy ra chuyện Lâm Chu gãy chân.

Nhà tôi cũng là hào môn lớn, lo việc công ty mình đã mệt rã rời, làm sao còn sức hỗ trợ nhà họ Lâm.

Bị dồn đến thế, nhà họ Lâm buộc phải lôi Lâm Tiêu từ phòng nghiên cứu về tạm thời thay thế.

Tôi nhớ mang máng hôm nay là ngày anh ấy về nước.

Mặt Lâm Chu lập tức đen như đáy nồi, cúi đầu ăn như hùm như sói.

【Nam chính ăn gì mà ngon dữ, à thì ra là ăn giấm nha~】

【Nữ chính không thấy mỗi lần nhắc tên ông anh trai là nam chính nổi điên à?】

【Nam chính chắc khóc cả đêm rồi, nhìn quầng mắt kìa, đen như trứng cút.】

【Nữ chính mà không mở miệng dỗ, chắc ảnh ăn luôn cái đĩa quá.】

Ngón tay tôi khựng lại, liếc sang mắt anh ta, vừa định nói.

Lâm Chu vội vàng ngẩng đầu khỏi bát, rút khăn giấy chùi miệng, giả vờ bình thản.

“Lò sưởi phòng tôi hỏng, tôi chỉ mất ngủ thôi, không phải tối qua nghe cô nói mấy lời đó mà lén khóc đâu, đừng tự luyến quá. Chính cô nói chúng ta chỉ là liên hôn, không có tình cảm gì…”

Cái miệng bé xinh.

Lách tách.

Giả vờ.

Tôi mất kiên nhẫn phẩy tay cắt ngang.

Chỉ vào đĩa bánh bao hấp trước mặt anh ta.

“Đưa đĩa bánh bao đó cho tôi.”

Thấy tôi chẳng buồn để tâm mấy lời anh ta nói.

Mặt Lâm Chu càng trắng bệch.

Cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.

Bà quản gia Vương thấy không khí gượng gạo, vội buông đồ trong tay, đưa đĩa bánh bao cho tôi.

Gắp một cái cho vào miệng, tôi ngước mắt lên.

Mặt Lâm Chu vốn trắng bệch thoáng chốc dịu xuống, ánh mắt mong ngóng nhìn tôi.

Tôi lại mở miệng.

“Đưa luôn chén nước chấm qua đây.”

Lúc này.

Trông anh ta cứ như sắp chết vậy.

6

Suốt bữa ăn.

Lâm Chu im re như tượng, yên tĩnh đến độ không phát ra một tiếng.

Ăn hết bánh bao trước mặt, tôi từ từ đứng dậy, khoác áo khoác, cầm túi bước ra cửa.

Lâm Chu vốn uể oải bỗng bật dậy, mắt dán chặt theo từng bước chân tôi.

Thấy tôi xoay nắm cửa, anh ta hấp tấp nói.

“Tôi còn chưa ăn xong, đợi tôi với.”

Tôi quay đầu, hơi ngạc nhiên.

“Tôi đi đón anh Tiêu ở sân bay, chân anh bất tiện, theo làm gì?”

Cạch.

Đũa trong tay Lâm Chu rơi xuống.

Mặt anh ta không tin nổi, giọng lập tức cao lên mấy bậc.

“Trong đầu cô chỉ nhớ hôm nay là ngày anh ấy về hả?”

“Chứ không thì sao?”

“Chẳng lẽ cô quên hôm nay là…”

Lâm Chu vịn xe lăn, tức đến mức gần như muốn bật dậy.

Câu nói nghẹn lại.

Anh ta quay mặt đi, giọng cứng nhắc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương