Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0pmS2Jg

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Không có gì. Cô đi đón anh tôi đi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

“……”

Vô lý thật sự.

【Anh trai giả vờ câm luôn à, nói đi chứ! Hôm nay là ngày anh phục hồi tập vật lý trị liệu đó!】

【Trước đây toàn nữ chính đi cùng mà, bình thường đâu có quên.】

【Nữ chính mau dỗ ảnh đi, sắp vỡ vụn rồi kìa.】

【Dỗ cái gì! Đồ câm lì không xứng được yêu!】

【Cảm giác nữ chính vừa đi là nam chính lại khóc như ấm nước sôi.】

【Tiểu tử chỉ biết khóc, phước phần khóc sạch luôn.】

7

Thật ra tôi đâu định chạy ra sân bay đón Lâm Tiêu.

Công ty gần đây bận ngập đầu, chẳng rảnh xã giao, đạp ga thẳng tới công ty luôn.

Giới thiệu qua loa mấy thứ với Lâm Tiêu xong, tôi đưa tập tài liệu trong tay cho anh.

“Anh, đây là mấy dự án trọng điểm của nhà họ Lâm hiện tại. Anh xem thử, có gì không hiểu thì hỏi em.”

Anh nhận lấy, tìm đại một chiếc bàn ngồi xuống.

Vừa thở ra nhẹ nhõm, định rót ly nước.

Điện thoại trên bàn bỗng rung bần bật không ngừng.

Mở khoá, tin nhắn lộp bộp nhảy ra.

Đồ giả vờ: 【Đón anh tôi chưa?】

Đồ giả vờ: 【Ba tiếng rồi sao chưa về?】

Đồ giả vờ: 【Lại thêm nửa tiếng, sao không nhắn cho tôi?】

Đồ giả vờ: 【Nhắn đi.】

Đồ giả vờ: 【Cô không phải đang hẹn hò với anh tôi đấy chứ?!】

Tin mới nhất vừa hiện lên đã bị thu hồi ngay.

Đồ giả vờ: 【Vừa bị nhân cách thứ hai chiếm thân thể, đừng trả lời.】

Vẫn cái kiểu giả vờ cứng cựa như mọi khi.

Tắt màn hình, tôi vẫn không hiểu mấy cái bình luận nói Lâm Chu kỳ lạ là vì sao lại kéo theo Lâm Tiêu.

Từ nhỏ tới lớn tôi và Lâm Tiêu gặp nhau đếm trên đầu ngón tay.

Danh nghĩa thì thanh mai trúc mã, nhưng luôn giữ khoảng cách lễ phép.

Chẳng lẽ Lâm Tiêu cũng âm thầm thích tôi?

Hai anh em họ còn giấu tôi bí mật gì chăng?

Nghĩ mãi thấy ngứa ngáy.

Tôi quyết định hỏi thẳng.

Nhìn Lâm Tiêu đang chăm chú đọc tài liệu, tôi đưa ly nước cho anh, mở miệng luôn.

“Anh có thích em không?”

Lâm Tiêu tay run lên.

Nước trà đổ thẳng vào đũng quần.

Mặt anh ta gần như vỡ vụn nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc.

“Anh không có sở thích cướp vợ em trai.”

Ủa gì vậy.

Tôi cũng không thích anh mà.

“Em thấy quan hệ hai người mấy năm nay lục đục, có liên quan gì đến em không?”

Tôi trầm ngâm, Lâm Tiêu dè dặt mở lời, tay run như bị Parkinson, sợ mình là kẻ phá hoại hạnh phúc của tôi và Lâm Chu.

“Em xem anh chẳng hiểu gì công ty, đầu óc thì đần, từ nhỏ chẳng biết dỗ con gái, quan trọng nhất là… anh còn bất lực.”

Lâm Tiêu nói xong, nhìn tôi đầy căng thẳng.

Hả? Tôi phì cười.

“Không phải, anh hiểu lầm rồi, em cũng không thích anh, không cần tự hạ thấp bản thân vậy đâu.”

Anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc lại nhíu mày.

“Nhưng năm hai đứa làm lễ đính hôn, đúng là có chuyện hơi kỳ lạ.”

“Năm đó lúc em chọn người đính hôn, nó từng tìm anh trong thư phòng. Nghe bà quản gia kể lúc đi ra còn vui vẻ lắm, sau đó chẳng hiểu sao khóc như mưa.”

“Anh từ trong phòng trong bước ra thì thấy sách vở rơi đầy đất, còn lẫn theo một bức thư tình hồi cấp 3 của em gửi anh.”

“Rồi nó đi đua xe, tai nạn gãy chân.”

8

Mang theo đầy bụng nghi vấn về nhà.

Lâm Chu ngồi xe lăn chờ sẵn trước cửa, vừa thấy tôi với Lâm Tiêu cùng về thì lập tức đẩy bánh xe nhanh hơn.

“Cô về….”

Chữ vừa bật ra thì cứng đờ.

Ánh mắt anh ta khóa chặt trên người Lâm Tiêu.

“Anh, sao quần anh ướt thế?”

Gần như ngay lập tức hiểu nhầm.

Tôi còn chưa kịp giải thích, Lâm Chu đã lặng lẽ lăn xe biến mất.

Trong đầu rối như mớ bòng bong, cũng chẳng còn hơi đâu đi lo cho Lâm Chu.

Mãi đến tối, nằm trên chiếc giường êm ái, đầu óc dần bình tĩnh lại, tôi mới nghiêm túc nghĩ về chuyện Lâm Chu thành ra thế này rốt cuộc vì sao.

Giữa tôi và cậu ấy rốt cuộc vướng mắc chuyện gì?

Trong thư phòng của anh Tiêu cậu ta rốt cuộc nhìn thấy thứ gì khiến mình phát điên?

Tại sao chỉ một tháng trước lễ cưới lại lao ra ngoài phóng xe liều mạng rồi tự biến mình thành thế này?

Theo mấy bình luận nói thì cậu ấy thích tôi đến phát điên.

Cái gọi là “bạch nguyệt quang” trong miệng chỉ là trò chọc tức tôi.

Chưa kịp nghĩ sâu hơn, đám bình luận trong đầu lại ầm ầm nổ tung.

【Nam chính cầm cái váy ngủ ren lần trước nữ chính để quên kìa!】

【Ê ê ê, hắn giấu cái váy ở đâu vậy trời!】

【Wao, nhìn mặt anh ta sắp nổ tung luôn.】

【Nữ chính số hưởng thật đó nha.】

【Đang xem mà lửa bốc lên bụng luôn!】

【Hỏi lần nữa!!! Tụi bây xem bản nào mà xem được mấy cảnh này!!】

Đọc mà nổi hết cả da gà.

Lâm Chu cầm cái váy ngủ của tôi làm gì?

Tôi bật dậy ngay tắp lự như cá chép.

Rón rén lẻn vào phòng cậu ta, nghe thấy tiếng thở dồn dập đứt quãng vọng ra từ phòng tắm.

Từ khe cửa hé, tôi thấy bàn tay đầy gân xanh của anh ta đang nắm chặt chiếc váy ngủ ren tôi bỏ quên, không ngừng vuốt lên xuống.

!

Mặc dù chúng tôi từng làm những chuyện còn thân mật hơn, khoảnh khắc đó tôi vẫn đỏ bừng mặt.

“Kiều Ân.”

Người trong phòng tắm đột ngột gọi tên tôi.

Làm tôi giật nảy, đứng hình như bị đóng đinh tại chỗ.

“Tại sao ghét tôi.”

“Tại sao gửi thư tình cho anh tôi! Rõ ràng người từ nhỏ đến lớn ở bên cạnh em là tôi!”

Thư tình?

Tôi sững người.

Tôi khi nào gửi thư tình cho anh Tiêu?

“Tại sao không thích tôi! Tại sao không thích tôi hu hu hu hu!”

Chưa kịp phản ứng thì ba giây sau, tiếng khóc như ấm nước sôi lại vang lên.

Tôi: ……

Bốp!

Nghe như tiếng tự tát.

“Đồ giả vờ! Sao phải nói ngược với Kiều Ân!”

Bốp!

Lại thêm một cái không rõ giáng ở đâu.

“Đồ què! Kiều Ân làm sao thích được một kẻ tàn tật như mày!”

Bốp!

Lần này tiếng rất khẽ.

“Đồ vô dụng! Kiều Ân không muốn làm tình cũng vì mày vô dụng!”

Lặng thinh hai phút.

Trong phòng tắm bỗng vang tiếng rú sắc nhọn.

“Dù sao Kiều Ân cũng không thích tao, chết cho xong!”

Rầm một tiếng.

Xe lăn đổ kềnh.

Lâm Chu té nhào xuống sàn, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc bắt gặp tôi đứng ngoài cửa.

9

Tôi giả vờ như chưa nghe thấy hết mớ lảm nhảm của cậu ta.

Sờ sờ vành tai nóng ran, lúng túng quanh quẩn trong phòng.

“Tôi để quên đồ trong phòng cậu, vào lấy chút.”

Đảo mắt một vòng, phát hiện ngoài chuyện ép cậu ta làm tình thì tôi chẳng để lại gì cả.

Bất đắc dĩ, tôi giật phắt luôn chiếc váy ren trong tay cậu ta.

“Lấy cái này thôi.”

Vừa định quay lưng đi.

Giọng Lâm Chu yếu ớt vang lên sau lưng.

“Này, có thể đỡ tôi dậy không?”

Đến gần mới thấy đống chai rượu lăn lóc sau lưng cậu ta, mùi cồn nồng nặc xộc vào mũi.

Cái thằng què này lén uống rượu.

Uống cũng không ít.

Tôi vươn tay tính đỡ.

Ai dè cậu ta gắng hết sức lùi lại, kéo hai cái chân dài lê trên sàn.

Gương mặt in hằn dấu tay, đỏ ửng, ánh mắt đầy đề phòng.

“Cô là phụ nữ, đừng chạm vào tôi.”

Nói rồi lại giật phắt váy ngủ trong tay tôi về, mắt đỏ hoe trừng tôi.

“Đồ biến thái! Cướp váy vợ tôi làm gì!”

Tôi: ?

Tôi nhìn cậu ta, thấy chắc là say lắm rồi.

Thấy cậu ta còn định bò về phía bồn cầu, tôi tóm cổ áo kéo ngược lại.

“Cậu ngoài tôi ra còn có vợ nào khác hả?”

Vừa thốt ra miệng, tai lại nóng bừng.

Bao năm cưới nhau, dù có làm tình dữ dội đến mấy cũng chưa từng buông lời gọi kiểu mờ ám như vậy.

Lâm Chu mặc tôi túm lấy, đôi mắt mờ hơi nước nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi ngừng giãy giụa.

Giây sau.

Ấm nước sôi lại về.

Lâm Chu bổ nhào vào ngực tôi, khóc như mưa, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Tại sao gửi thư tình cho anh tôi! Tại sao không thích tôi! Tại sao ghét tôi mà còn chịu cưới tôi!”

10

Lại thư tình.

Đầu tôi muốn nổ tung.

Tôi khi nào gửi thư tình cho anh Tiêu chứ!

Bình luận trong đầu gào rú.

【Tôi chịu hết nổi rồi! Sao ở chỗ anh Tiêu lại không hiện bình luận hả! Thư tình đó là hiểu lầm mà!】

【Chỉ hai đứa này mới nhìn thấy bình luận à?】

【Cái thư tình quái quỷ gì chứ! Là bạn thân nữ chính mê anh Tiêu, mượn phong bì của nữ chính đấy!】

【Nữ chính chọn người cưới xong, Lâm Chu hí hửng đi tìm anh trai khoe, lại thấy trên giá sách lòi ra cái phong bì ấy!】

Tùy chỉnh
Danh sách chương