Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KeiYot77M

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

【Vợ ơi, gâu gâu.】

【(ảnh cún con nghiêng đầu.JPG)】

Má nó!

Coi chữ “vợ” như dấu phẩy để ngắt câu à?

Tức quá.

Tôi thẳng tay chặn luôn WeChat của hắn.

Trước mắt yên ắng hẳn.

Chỉ là tối đi ngủ lại cứ nghe văng vẳng âm thanh như ấm nước sôi.

Nghe mãi nghe mãi.

Lâm Chu bỗng dưng im bặt.

Tôi tưởng hắn vì bị lạnh nhạt mà chán nản rồi.

Ai ngờ tối hôm sau.

Cửa phòng tôi bị gõ cộc cộc.

Giọng hắn nghèn nghẹn vang lên ngoài cửa.

“Chị dâu ơi mở cửa đi, là em trai của anh đây.”

15

?

??

Cái tên điên này hỏng não rồi hả?

Tôi không tin nổi mà mở cửa ra.

Trông thấy Lâm Chu ngoài cửa suýt nữa tôi bổ nhào té ngửa.

Hắn làm tóc giống hệt kiểu của Lâm Tiêu.

Mặc áo khoác, quần, dép của Lâm Tiêu.

Ngay cả nốt ruồi nơi đuôi mắt cũng vẽ y chang.

Lâm Chu cúi đầu, đứng ngoài cửa với vẻ mặt đáng thương hết sức.

“Vợ ơi, dạo này anh nghĩ kỹ rồi. Anh thật sự làm em đau lòng quá, không nên vì em thích anh trai anh mà giận dỗi em.”

“Anh nghĩ thông rồi, em muốn đổi chồng thì đổi đi, anh nguyện làm kẻ thứ ba.”

“Em thích anh ấy cũng được, anh sẽ bắt chước giống hệt anh ấy.”

“Em xem này, anh mặc áo quần, áo khoác, quần, dép của anh ấy, thậm chí… cả đồ lót cũng mặc của anh ấy luôn.”

“Với lại giờ chân anh gần như khỏi hẳn rồi, đi đứng không khác người thường.”

“Em thích anh ấy thì cũng chia cho anh – cái thằng làm bồ nhí – một chút tình cảm đi.”

Nói tới đây, giọng hắn bắt đầu run lên, như sắp khóc.

Suýt nữa tôi cũng thấy mủi lòng.

Nhưng tội gì đổ lên đầu tôi vô cớ vậy hả?

“Tôi chưa từng thích anh anh! Đừng có đặt điều bôi nhọ tôi!”

Lâm Chu mặt mày như bị táo bón bỗng nở bừng ra, mắt sáng long lanh.

“Em không thích anh ấy thật á!”

Chớp mắt, ánh mắt lại tối sầm.

“Không lẽ… anh ấy cũng chỉ là thế thân của người em thích? Vậy anh là thứ mấy? Là bồ nhí thứ tư, thứ năm? Anh kịp xếp số không?”

“……”

16

Tôi nghiến răng, cố kiềm không tặng hắn thêm cái bạt tai.

“Tôi không thể thích anh hả?”

“Cái thư tình vớ vẩn mà anh nói ấy, tôi đâu có gửi, anh thử mở ra xem chưa?”

“Còn cái chuyện tôi nói anh hồi bé mập như heo, thà ăn cứt còn hơn cưới anh – giờ tôi cưới rồi đấy, mà hồi lớp 6 anh đúng là mập như heo thật.”

“Anh cái gì cũng giấu trong lòng, tôi làm sao biết anh nghĩ gì?”

Lâm Chu nước mắt lưng tròng, nghệt mặt ra.

Tôi hít sâu, nuốt cục tức, trút hết những lời từng nghẹn trong họng.

Tôi không phải loại người thích ôm hiểu lầm.

Thích thì phải nói thích.

Không thích thì cũng phải nói thẳng chia tay.

“Vậy ra… người em thích thật ra là anh?”

Đôi mắt Lâm Chu bỗng sáng rực, dán chặt vào tôi không chớp.

Đây mới là thứ anh nghe lọc được trong cả bài giảng đạo dài như sớ?

… Tôi nói muốn mệt luôn.

Đúng là hai người không cùng tần số thì mãi không tiểu tiện chung một bô được.

Thôi chia tay cho lẹ…

Khoan đã!

Tên Lâm Chu trước mặt bỗng cởi áo khoác, tuột luôn quần dài.

Mớ dây ruy băng trên người hắn lấp lánh tới chói mắt.

“…Anh học ở đâu mấy chiêu lẳng lơ này vậy?”

Ực.

Tôi nuốt nước miếng.

Hắn mặc… đúng cái bộ tôi giấu trong tủ sưu tầm lâu rồi.

Đầu mối dây được đưa vào tay tôi.

Lâm Chu ngượng ngùng rướn người sát lại, mắt chớp chớp câu dẫn.

“Lâu rồi không làm tình với vợ, vợ không nhớ sao?”

Ờ thì… chuyện ly hôn để tính sau vậy.

Giờ tôi hơi… bận.

Trong cơn mơ màng, đột nhiên nhớ tới câu trước hắn nói – mặc cả đồ lót của anh mình.

Tôi giật mạnh tóc hắn kéo lên.

“Đồ lót mặc của ai?”

Lâm Chu mắt long lanh, giọng khàn đặc run rẩy.

“Lừa em thôi… Anh sạch sẽ lắm, đồ lót làm sao mặc chung với người ta được.”

Tôi thở phào, cả người thả lỏng, rồi lại tiện tay vung thêm cho hắn cái tát.

“Tiếp tục.”

Lâm Chu bị tát tới lim dim, cười toe rướn theo nắm tay tôi.

“Vợ ơi, bên này cũng muốn được đánh…”

【Ai tắt đèn đấy?】

【Lúc nạp tiền không phải nói tôi là khách VIP à? Sao lại cắt ngang đoạn hay!】

【Ai cần xem hôn nhẹ? Tôi muốn xem cái kia cơ mà!】

【Hê hê tôi có FullHD rồi nhé, nhìn kỹ rồi. Nam chính khoẻ quá trời, bảo sao giả vờ vậy nữ chính vẫn tha thứ. Sinh lý không lừa ai được!】

【????????】

【Cho tôi xin link với!】

【+1】

【+99】

【Thôi chúc đôi trẻ trăm năm hạnh phúc đi ha!】

Một góc không ai để ý.

Điện thoại tôi vang lên mấy tin nhắn liền.

Lâm Tiêu: 【Bên cạnh phòng hai người làm trò gì vậy? Sao nghe như có dính dáng tới tôi?】

Lâm Tiêu: 【Đệch, áo khoác quần dài của tôi đâu rồi!】

Lâm Tiêu: 【Này… Này… Em trai tôi! Hai người không kéo tôi vô mấy trò chơi của hai người đấy chứ!!!】

Lâm Tiêu: 【Tôi chịu hết nổi.】

Lâm Tiêu: 【Chân thằng em chắc khỏi rồi… nghe động tĩnh là biết.】

Lâm Tiêu: 【Tôi bay nước ngoài đây. Đêm nay xách vali đi luôn, hai đứa thần kinh này tự lo công ty đi!】

?

Ngoại truyện của Lâm Chu

1

Tôi thích một cô gái.

Cô ấy tên Kiều Ân.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Tôi luôn nghĩ mọi thứ sẽ như trong tiểu thuyết, thanh mai trúc mã cuối cùng sẽ thành đôi.

Cho đến ngày Kiều Ân chọn người để kết hôn.

Tôi chắc chắn người đó là mình, hí hửng chạy đi khoe với anh trai.

Thì lại thấy trên bàn có một bức thư tình.

Trên phong bì, đề tên người gửi là Kiều Ân.

Sao có thể chứ?

Cô ấy sao lại lén thầm yêu anh tôi?

Rõ ràng hai người họ gặp nhau có mấy lần, rõ ràng biết bao “lần đầu tiên” trong đời cô ấy đều là cùng tôi!

Tim tôi quặn lại đau buốt, siết chặt nắm tay cố gắng kiềm chế mới gắng chạy khỏi thư phòng.

Người giúp việc chẳng hiểu gì, còn đứng sau lưng cười nói tôi khóc như con trâu nước.

Hôm đó trời mưa rất lớn, đường cực kỳ trơn.

Tôi chỉ muốn bắt chước mấy nhân vật ngôn tình bị thất tình, làm bộ ngầu ngầu.

Ngầu đâu không thấy.

Chỉ thấy phóng xe rồi gãy luôn cái chân.

2

Cuối cùng Kiều Ân vẫn đồng ý cưới tôi.

Tôi nghĩ chắc vì tôi tật nguyền, cô ấy tội nghiệp tôi thôi.

Cô ấy căn bản không thấy tội nghiệp tôi.

Túm cổ áo tôi tát trái tát phải.

Còn nhân lúc tôi không đi được, ép tôi làm tình.

Thích anh tôi mà còn ép tôi?

Muốn đớp cá cả ao hả?

Tôi tức điên, định mắng cho cô ấy hiểu hành động đó thật quá đáng.

Nhưng mùi hương trên bàn tay tát tôi lượn lờ quanh mũi.

Cuối cùng tôi lại cam lòng sa vào.

Trái tim cô ấy không phải của tôi thì thôi.

Chỉ cần cô ấy chịu tát tôi.

Ép tôi cả đời cũng được.

3

Kiều Ân quả nhiên nói muốn cưới anh tôi.

Tôi không muốn làm kẻ thứ ba!

Rồi tôi lại chịu thua.

Tôi quyết định làm kẻ thứ ba của cô ấy.

Cô ấy đã ba tháng không thèm ngó ngàng đến tôi.

Gặp thì lạnh lùng.

WeChat thì bị block.

Đau muốn chết.

Tôi “bất cần” nhưng lại thèm được cô ấy tát.

Thèm bị cô ấy ép.

Thèm nghe mấy câu chửi tục của cô ấy.

Thèm tất cả mọi thứ ở cô ấy.

Tôi vốn không thể rời xa cô ấy.

Chỉ cần được nhìn thấy, làm kẻ thứ ba thì sao chứ?

4

He he.

Ai mà là kẻ thứ ba.

Tôi là bé cưng cô ấy thương nhất đấy nhé!

5

Sau rất lâu.

Khi ôm Kiều Ân ngủ say trong lòng.

Tôi lại nhớ về năm hai đứa căng thẳng nhất.

Tôi từng lén lên mạng hỏi một câu.

Tại sao cứ vô thức nói ngược với người mình yêu.

Tại sao rõ ràng yêu đến phát điên mà lại tự nhiên hận cô ấy.

Người ta trả lời.

Cậu hận cái gì chứ?

Chẳng qua là hận người mình yêu chưa đủ yêu lại cậu thôi.

Ghen tuông biến tôi thành một kẻ ích kỷ, hẹp hòi, giả tạo và hèn nhát.

Mà không ngờ tất cả chỉ là tự mình đa tình.

Còn bây giờ.

Cái cảm giác hạnh phúc ngập tràn sau khi dám thổ lộ thật lòng gần như nhấn chìm tôi.

Đừng nói ngược nữa.

Đừng lạnh lùng với người mình yêu nữa.

( Hết )

Tùy chỉnh
Danh sách chương