Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Đạc cúi người nhìn mặt tôi, “Này? Bị gì thế?”
Tôi khẽ lắc đầu, giọng bất giác nghẹn lại:
“…Cậu làm bẩn váy tôi rồi.”
Nói xong, mặt tôi đỏ như gấc.
Mẹ nó… sao tôi lại lẳng lơ thế này…
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn vết trắng mờ trên váy, mặt cũng lập tức đỏ lên.
Đúng lúc đó, cửa phòng thiết bị bật mở, một luồng ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào, không cách nào che giấu được.
Tiêu Đạc cuống cuồng, lúng túng dỗ tôi:
“Đừng khóc nữa mà, lỗi của tôi… váy bẩn thì tôi đền, chịu chưa?”
Tim tôi giật mạnh một nhịp.
Cảm giác như bị bắt tại trận, chột dạ rụt người lại, mắt bị ánh sáng làm chói lòa đến khó chịu.
Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo chút do dự:
“…Tô Thuần?”
Tiêu Đạc lập tức chắn trước người tôi, giơ tay che ánh đèn pin:
“Anh tắt đèn trước đi.”
Chờ mắt tôi kịp thích nghi với ánh sáng, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt tái xanh của Chu Diệu.
Anh vứt đèn pin xuống, bước tới đấm thẳng vào mặt Tiêu Đạc:
“Mẹ nó ai cho mày chạm vào cô ấy?!”
Tiêu Đạc cũng chẳng nhường, hai người lao vào nhau như hai con thú điên, đụng đổ hết ghế nhựa, kệ sắt trong phòng.
Tôi hốt hoảng.
Anh ta đang đánh người cứu tôi đó!!!
Tôi vơ đại quả bóng da gần đó, ném mạnh vào lưng Chu Diệu:
“Dừng lại!! Đánh nữa là kéo bảo vệ đến bây giờ!”
Không biết có phải bị ném đau không, Chu Diệu khựng lại, quay đầu nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
“Em tự nguyện?”
Giọng anh khản đặc, từng chữ như rít qua kẽ răng, mặt trắng bệch như xác giấy.
Tôi khẽ gật đầu.
6
Có lẽ là do hút quá nhiều dương khí…
Tôi trở về ký túc xá, thiếp đi suốt hai ngày một đêm liền.
Nếu mũi tôi không còn thở phập phồng, chắc bạn cùng phòng đã báo công an rồi.
Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại – Đói.
Đói kiểu bụng dán hẳn vào lưng luôn ấy.
Tôi lôi bạn cùng phòng ra ngoài, lao thẳng tới quán ăn vặt ngoài cổng trường, ăn như chết đói.
Trên đường về, tôi bất ngờ thấy Tiêu Đạc đang đứng dưới lầu ký túc xá.
Cả người cậu ta mặc đồ đen, gần như hòa lẫn với bóng đêm.
Tiêu Đạc ngẩng đầu, nhìn tôi chằm chằm:
“Không trả lời tin nhắn?”
Tôi ngớ ra.
Hả?
Cậu ta dừng vài giây rồi nói tiếp:
“Dùng xong rồi bỏ?”
Bạn cùng phòng siết tay tôi chặt như gọng kìm – tôi biết nhỏ đang gào thét trong lòng.
Nó là fan cứng nhan sắc Tiêu Đạc mà.
Tôi ấp úng:
“…Tôi chưa xem tin nhắn.”
Tiêu Đạc nhếch môi.
Rõ ràng không tin.
Đặt tôi vào vị trí cậu ta, tôi cũng khó mà tin.
Bạn cùng phòng đỡ lời:
“Cô ấy ngủ suốt hai ngày nay.”
Gương mặt Tiêu Đạc lạnh thêm một tầng.
Bạn tôi cạn lời: “…Thật đấy mà.”
Cậu ta nhìn tôi một cái, sắc mặt lạnh tanh rồi quay lưng bỏ đi.
Về ký túc xá, đuổi nhỏ bạn tám chuyện đi xong, tôi mở WeChat.
Tin nhắn của Tiêu Đạc nhảy ra như mưa rào.
Mười mấy tin liên tiếp.
Lúc đầu còn bình thường, về sau… lộ rõ chút bất lực và thấp thỏm.
Tôi vội nhắn lại: Xin lỗi, giờ tôi mới thấy tin.
Tiêu Đạc: Heh.
Tôi: Cậu bảo có chuyện muốn nói… là chuyện gì vậy?
Đầu bên kia hiện lên “đang nhập…” mãi không xong.
Mấy phút sau, Tiêu Đạc mới nhắn lại:
Dù có là thời cổ đại thì hồ ly được cứu cũng phải báo ân, đúng không?
Tôi ngẫm nghĩ, nói cũng không sai.
Nếu hôm đó Tiêu Đạc không liều mình “hiến thân”, có khi giờ tôi đã biến thành hồ ly chạy khắp sân trường rồi.
Với tấm lòng biết ơn trân trọng, tôi nghiêm túc hỏi lại:
Ân nhân cần tôi làm gì để báo đáp?
7
Thế là suốt hai tuần sau đó, trong bán kính 50 mét quanh Tiêu Đạc…
Đâu đâu cũng thấy bóng dáng tôi lăng xăng ngược xuôi.
Mỗi sáng 8 giờ rưỡi, tôi đều xuất hiện dưới ký túc xá nam, tay xách món ưa thích của Tiêu Đạc – bánh ngô kẹp trứng.
Đợi cậu ta bước ra từ từ như nam chính truyền hình, nhận lấy bữa sáng, rồi hời hợt nói một câu: “Cảm ơn.”
Tôi còn phải giúp cậu ta đăng ký lớp, chiếm chỗ, đi học chung mấy môn triết học logic nghe xong muốn ói máu.
Có lần tôi ngủ gật trong lớp, bị giảng viên gọi tên giữa hội trường:
“Cô gái này lạ mặt quá, chắc không thuộc chuyên ngành đúng không? Nói đi, là bạn gái ai mà ngày nào cũng đi học cùng?”
Phía sau có ai đó hét to:
“Thầy ơi, Tiêu Đạc kìa, thầy hỏi ảnh đi!”
Cả lớp bật cười.
Tôi thì muốn độn thổ cho rồi.
Tiêu Đạc mặt tỉnh bơ, lấy bút gạch một đoạn trong sách.
Tôi nhìn theo đọc lại y chang, mới thoát nạn.
Trên sân bóng, cậu ta tung hoành xả hormone trai trẻ, chạy nhảy như gió, mỗi lần ghi điểm là một lần bên ngoài la hét chấn động.
Tôi chen chúc trong đám đông, chờ cậu ta chơi xong để đưa nước.
Tưởng tối về có thể thở một chút.
Không.
Đúng lúc trường bắt đầu kiểm tra thể lực.
Bài 800m chạy… tôi trượt.
Tiêu Đạc nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt… khinh khỉnh không hề che giấu:
“Cô yếu thật đấy.”
Tôi cắn ngón tay, ấm ức.
Cậu ta hờ hững:
“Bảo sao bữa đó… nhanh vậy là đuối rồi.”
…?
Khoan.
Câu này có ý như tôi đang nghĩ không?
Tiêu Đạc liếc đồng hồ:
“Tối nay rảnh không?”
Tôi định nói không rảnh, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh dọa sợ, đành ngoan ngoãn gật đầu:
“Có.”
“Ra sân chạy bộ.”
Cậu ta nói như ra lệnh:
“Chạy tới lúc thi lại. Ngày nào cũng thế.”
Tôi tròn mắt nhìn cậu ta như vừa thấy quỷ.
Tiêu Đạc hơi cong môi cười:
“Yên tâm, tôi chạy cùng.”
“… …”
Mẹ nó, biết vậy hồi đó để nguyên làm hồ ly, chạy rông trong sân trường cho rồi.
8
Chẳng bao lâu sau, diễn đàn trường bắt đầu lan truyền đủ kiểu tin đồn rằng tôi là “con sen chính hiệu” của Tiêu Đạc.
Tôi vừa chua xót vừa tức tối, gửi mấy tin đó cho Tiêu Đạc.
Tôi:
Hu hu hu… người ta nói em thích anh, bám lấy anh mọi lúc mọi nơi.
Tiêu Đạc: Bài thi thể lực đợt sau đậu chưa?
Tôi: Rồi.
Tiêu Đạc: Ok.
Tôi: Vậy… có cần đính chính gì không? Họ càng truyền càng lố rồi.
Tôi: Có người bảo anh ngoài mặt không quan tâm, thật ra lại rất hưởng thụ.
Tôi: Có đứa còn đẩy thuyền tụi mình luôn rồi.
Tiêu Đạc: Đính chính kiểu gì? Nói là cô chỉ là “hồ ly trả ơn” thôi à?
Tôi: …Thôi vậy. Tin đồn cũng chỉ là tin đồn.
Tôi do dự một chút, gõ mấy chữ thật chậm:
Nhưng vậy có ảnh hưởng đến việc anh có bạn gái không?
Một lúc sau, Tiêu Đạc mới trả lời: Không ảnh hưởng.
Tôi: Thế… anh có người con gái mình thích không?
Tôi không biết tại sao…
Tim tôi bất ngờ đập mạnh.
Tiêu Đạc: Có.
Tôi gõ hai chữ “haha”, rồi xóa đi, đổi thành:Tôi quen không?
Tiêu Đạc: Sẽ có dịp cho cô gặp.
Tôi buông điện thoại xuống, trong lòng thấy… bực bội một cách khó hiểu.
Thì ra Tiêu Đạc có người mình thích.
Vậy tại sao hôm đó… lại cùng tôi trong phòng thiết bị?
Hay người kia không thích anh ấy?
Tiêu Đạc chỉ là đơn phương?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chợt nhớ đúng là từng nghe ai đó nói… Trong lòng Tiêu Đạc luôn có một cô gái không thể buông, nên anh mới chẳng bao giờ yêu ai.
Anh đẹp trai kiểu gây họa, ai mà ngờ lại là người si tình như vậy.
Tôi lắc đầu, tự nhủ không được suy nghĩ lung tung.
Lời nguyền đã giải.
Tôi chỉ cần báo đáp xong ân tình… là hết duyên.
Cuối cùng cũng đến chiều thứ Sáu không có tiết, tôi đang nằm dài xem phim thì nhận được tin nhắn từ Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc: Chiều nay đi xem phim không?
Tôi: Nhưng tôi muốn ngủ ở ký túc.
Tiêu Đạc: Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, muốn đi ra ngoài.
Đây chẳng phải cơ hội tốt cho cô trả ơn sao?
Lại chiêu này.
Tôi đành cam chịu nhắn ba chữ: Thôi được rồi…
Dù gì cũng đi chơi, tôi còn cẩn thận chọn một chiếc váy xanh lá dịu nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng xinh xắn.
Bạn cùng phòng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ghen tị.
Dù gì tôi cũng là “con sen được sủng ái nhất trong dàn sen của Tiêu Đạc.”
Cảm ơn lời chúc tử tế của bạn.
9
Tiêu Đạc mặc hoodie xám tro đơn giản, quần thể thao cùng màu, đứng dưới ký túc xá đợi tôi.
Quả nhiên, độ hoàn thiện thời trang không nằm ở đồ, mà nằm ở mặt.
Chỉ cần cậu ta đứng đó thôi, tôi cũng thấy khó thở vì đẹp trai quá đáng.
Trên đường đi, tôi không nhịn được tò mò hỏi:
“Anh bị gì mà tâm trạng xấu vậy?”
Cậu ta liếc nhìn tôi một cái, không trả lời.
Xì.
Không phải là vì “nữ thần” ngó lơ anh chứ?
Tôi lại lén đoán – Không biết người con gái khiến Tiêu Đạc rầu rĩ kia… rốt cuộc là phải đẹp tới mức nào?
Không ngờ, nơi Tiêu Đạc dẫn tôi tới xem phim lại là… rạp chiếu phim ngoài trời dành cho ô tô.
Bộ phim được chọn là – Phong Thần I: Triều Ca Phong Vân.
Tôi nhỏ giọng phản đối: “Phim này tôi xem rồi mà.”
Cậu ta đáp gọn lỏn: “Tôi cũng xem rồi.”
“Vậy xem lại làm gì?”
“Để học cách thuần hóa hồ ly.”