Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0pmS2Jg

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“… …”

Xem được một nửa phim, chiếc xe đậu cạnh bỗng phát ra vài âm thanh… khó tả.

Tiếng va chạm nhẹ, xen lẫn tiếng rên rỉ… như thể cả chiếc xe kia đang… rung lắc vì lý do nhạy cảm.

Tôi vừa định quay đầu nhìn, một đôi bàn tay lớn đã đưa sang bịt mắt tôi lại.

Tiêu Đạc nghiêng sát vào tai, giọng trầm thấp: “Không hợp thiếu nhi.”

Cậu ta rất gần, hơi thở nóng hổi phả lên phần cổ nhạy cảm của tôi, khiến tôi cứng người, lưng thẳng đơ, không dám thở mạnh.

Khoan đã… sao ảnh được nhìn?

Tôi không dám hỏi, chỉ dám hít thở thật nhẹ.

Âm thanh trong xe bên cạnh càng lúc càng đáng xấu hổ.

Tiêu Đạc vẫn không hề… đóng cửa sổ.

Tôi không chịu được nữa, cũng đưa tay lên bịt mắt cậu ta:

“Anh cũng không được xem.”

Cậu ta bật cười khẽ, trầm trầm:

“Được, không xem.”

Không khí càng lúc càng mập mờ.

Lòng bàn tay tôi bắt đầu toát mồ hôi.

Tôi còn nghe thấy tiếng yết hầu của cậu ta khẽ chuyển động.

…Cứ tiếp tục thế này, tôi lại sắp biến hình nữa mất.

Có lẽ cảm thấy không khí trong xe bắt đầu oi ả, Tiêu Đạc đưa tay lên đóng cửa kính, rồi chỉnh điều hòa ở mức nhẹ.

Tôi vừa định mở mắt ra thì…Tiêu Đạc khẽ siết tay bịt mắt tôi lại, giọng nói mang theo chút khàn khàn lạ thường:

“Nhắm thêm chút nữa.”

8

Vừa về đến ký túc xá, tôi nhận được một cuộc gọi – là mẹ của Chu Diệu.

Tôi do dự một chút rồi vẫn nghe máy.

Giọng bà có vẻ gấp gáp.

Chu Diệu hình như bị ốm, sốt cao, mấy ngày liền không đi học.

Kể từ sau lần ở phòng thiết bị, Chu Diệu chưa từng liên lạc lại với tôi.

Trước kia, chỉ cần anh im lặng quá ba ngày là tôi bắt đầu bồn chồn, làm gì cũng không tập trung nổi, cứ ngó màn hình, chờ tin nhắn anh trả lời.

Thường thì không quá năm ngày, tôi sẽ tự bỏ mặt mũi tìm cách làm hòa.

Dù giận vì chuyện gì, dù lỗi là của ai.

Nhìn lại mới thấy, hầu như lúc nào cũng là tôi tự tìm đến anh.

Anh chưa bao giờ chủ động cả.

Có lẽ vì gần đây quá bận, tôi thậm chí còn quên mất điều đó.

Gần đây vẫn tình cờ chạm mặt anh vài lần.

Lúc tôi mang đồ ăn sáng cho Tiêu Đạc, hay khi dúi chai nước cho cậu ấy trên sân bóng.

Chu Diệu đứng trong đám đông, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, sắc mặt đen như mực.

Mẹ Chu trong điện thoại vẫn tha thiết nhờ tôi chăm sóc anh, khuyên anh đi viện.

Tôi cầm điện thoại, khẽ nói:

“Dì ơi, Chu Diệu không cần con chăm sóc đâu.

Chắc giờ anh ấy cũng có bạn gái rồi.”

Bà hơi khựng lại:

“Hả? Không phải con với Tiểu Diệu đang quen nhau à?”

Tôi không đáp.

Một hồi im lặng.

“…Ừm, dì hiểu rồi.”

Nửa tiếng sau.

Chu Diệu gọi điện video tới.

Giọng đầy bực tức:

“Em đã nói gì với mẹ tôi?”

“Chuyện gì cơ?”

“Xuống dưới. Tôi đang đợi em.”

Anh ho mấy tiếng.

Nghe ra giọng cũng khản thật.

Tôi vốn không định đi.

Nhưng nghĩ tới lời nhờ vả của dì, tôi vẫn miễn cưỡng xuống dưới.

Dù sao bà ấy trước giờ luôn rất tốt với tôi.

Chu Diệu thật sự đang ốm, mặt trắng bệch, người đứng trong gió mà trông còn mỏng hơn cái áo gió anh mặc.

Thấy tôi bước xuống, anh mặt lạnh như tiền, không nói lời nào.

“Hay anh đi viện đi, nghe dì bảo anh sốt mấy ngày rồi còn gì…”

Chu Diệu không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ lạnh lùng nói:

“Chuyện ở phòng thiết bị, em không có gì muốn giải thích à?”

Người qua đường bắt đầu nhìn chúng tôi.

Chu Diệu vốn ghét bị chú ý, thế mà lúc này vẫn đứng yên như đóng cọc, cứ thế nhìn chằm chằm tôi.

Tôi hít một hơi:

“Đó là chuyện riêng của tôi, Chu Diệu.

Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh.”

9

Tiêu Đạc bắt tôi tham gia câu lạc bộ leo núi, bắt tôi đi leo núi cùng cậu ta.

Là đứa leo cầu thang ký túc xá còn thở dốc như bò thở oxy, tôi kiên quyết từ chối.

Nhưng Tiêu Đạc lại thẳng tay… từ chối lời từ chối của tôi.

Mẹ ơi, cái nghiệp báo ân này… con còn phải trả tới khi nào nữa vậy?

Đến nơi tập trung, mọi người đeo ba lô, cầm gậy, sẵn sàng khởi hành.

Tôi liếc nhìn Tiêu Đạc, không cần nhắc, tự giác đeo luôn ba lô của cậu ta lên lưng.

Vừa đeo lên, vai tôi trĩu xuống gần nửa gang tay.

Cái quỷ gì… nặng vậy trời?!

Anh ta nhét tạ vào trong ba lô à?

Tiêu Đạc đứng bên cạnh, nhìn tôi chậm rãi như đang thưởng thức một tác phẩm hài sống, ánh mắt đầy vẻ hả hê:

“Nặng lắm à?”

Tôi tưởng anh ta biết điều, vội vàng gật đầu lia lịa.

“Vậy thì… đúng rồi.”

“…”

Tôi lê từng bước như thây ma chuẩn bị vào núi, thì nghe một giọng con gái quen quen:

“Chu Diệu, tụi mình đi cùng họ luôn ha?”

Tôi quay đầu lại.

Chu Diệu mặc áo khoác leo núi màu xanh đậm, đội mũ kéo thấp, đeo khẩu trang – chỉ lộ đôi mắt dài hẹp.

Bên cạnh là một cô gái mặc đồ leo núi màu hồng, tóc dài buông xõa, vừa nghiêng đầu nhìn tôi, vừa mỉm cười.

Cảm giác trong tôi bỗng chùng xuống.

Là cô ta.

Cô gái đã nhốt tôi trong phòng thiết bị hôm đó.

Cô ấy… là Thẩm Hòa.

Thẩm Hòa rất có tiếng trong trường.

Bố cô là giáo sư sinh học nổi tiếng, có hẳn đội nghiên cứu riêng ngoài trường.

Ở đây chỉ là giảng viên danh nghĩa, ít dạy nhưng mỗi lần mở lớp là đông nghịt.

Chu Diệu thì học ngành sinh học.

“Đi thôi.”

Tiêu Đạc lạnh giọng, nhấc chân bước lên trước.

Ngọn núi lần này khá dốc, chưa bị khai thác du lịch nhiều, đường leo chủ yếu là do người đi trước tự dẫm ra.

Đi một đoạn, hội trưởng CLB phổ biến vài lưu ý an toàn, dặn không được tách nhóm, đề phòng mất liên lạc khi xảy ra sự cố.

Tiêu Đạc kéo tôi lại như xách gà con, tháo ba lô khỏi vai tôi, đeo lên vai mình.

Tiện tay vác luôn ba lô của tôi theo.

Toàn thân tôi bỗng nhẹ hẫng.

Còn chưa kịp thở phào, Tiêu Đạc đã túm lấy cổ tay tôi: “Đi.”

Từ đó về sau, “Đi.” chính là từ tôi nghe nhiều nhất suốt cả buổi leo núi.

Không biết đã leo bao lâu, chân tôi mỏi rã rời, ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng đuối đến mức ngồi phịch xuống đất.

Tiêu Đạc cau mày: “Lại không xong rồi?”

Câu này… nghe quen quá ta.

Tôi vội lắc đầu xua đi mấy hình ảnh kỳ cục trong đầu, bất lực phất tay:

“Anh có cầm roi đánh tôi thì tôi cũng hết đi nổi rồi.”

Trời bắt đầu chuyển xấu.

Mưa lất phất rơi.

Tiêu Đạc liếc về phía nhóm đang dần đi xa, rồi ngồi bệt xuống cạnh tôi.

Chỗ tôi ngồi vừa vặn dưới gốc cây lớn, tránh được nước mưa.

Tiêu Đạc lấy trong balô ra một chai nước, đưa cho tôi.

10

“Lúc học cấp ba, hình như tụi mình chẳng nói với nhau mấy câu thì phải?”

Tôi chọc cười giữa cơn gió se lạnh, “Lúc đó thấy anh đáng sợ lắm á. Không hiểu sao mỗi lần thi anh đều đạt điểm cao ngất.”

Tôi và Tiêu Đạc thật ra chẳng có nhiều giao điểm.

Ấn tượng rõ ràng nhất chỉ là một lần tôi đi mua rau giúp mẹ, đi ngang ngã ba khu phố cũ, thì bị một tên lưu manh từ trường nghề gần đó túm vai áo, buông lời khiếm nhã:

“Phát triển tốt đấy em gái~”

Tôi hoảng hốt lùi lại, mấy tên khác còn cười hô hố như thấy trò vui.

Không ngờ từ phía sau có ai đó đá cho tên đó một cú, khiến hắn lảo đảo suýt ngã.

Quay đầu lại, tôi mới thấy… là Tiêu Đạc, mặc đồng phục trường, mặt lạnh tanh, chẳng buồn liếc tôi cái nào:

“Đi thôi.”

Tôi kể lại chuyện này, cười cười:

“Ngẫm lại thì… thật ra anh cũng là người tốt.”

Tiêu Đạc chỉ đáp:

“Năm lần.”

“Hả?” Tôi ngơ ngác.

Cậu ta bỗng vòng tay qua eo tôi, kéo tôi ngồi lên đùi mình.

???

Cái… tư thế này có phải quá giới hạn rồi không?!

Mặt tôi đỏ bừng, xấu hổ vùng dậy.

Tiêu Đạc thản nhiên:

“Đất ướt. Có sâu.”

“…Nhưng… nếu có người thấy thì…”

“Ở đây không có ai.”

Tôi nghẹn lời.

Tiêu Đạc nhìn tôi không chớp mắt, bỗng khẽ nhếch môi:

“Hơn nữa, đâu phải chưa từng ngồi tư thế này.”

…Ai dạy anh nói mấy câu này vậy hả?!

Người cậu ta nóng rực.

Khoảng cách gần đến mức cả hai gần như hòa vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau không phân biệt được ai là ai.

Bỗng tôi ngộ ra:

“Nè… Anh nói năm lần là… số lần tụi mình từng nói chuyện à?”

Tiêu Đạc không trả lời, chỉ cúi đầu hôn tôi.

Mạnh mẽ. Rõ ràng. Như muốn bịt miệng tôi lại.

Dương khí… thuần quá trời luôn.

Tôi lim dim mắt, não thì quay mòng mòng nghĩ – Chẳng lẽ… anh ấy thích tôi từ trước?

Chưa kịp hỏi, đã nghe tiếng bước chân vụn vang lại.

Có người tới!

Tôi vội đập vai Tiêu Đạc, gấp đến phát khóc.

Cậu ta mới miễn cưỡng buông ra, tôi tức tốc rút khỏi đùi cậu ta, giả bộ ngồi nghiêm chỉnh.

Người đến là Chu Diệu và Thẩm Hòa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương