Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc biết cái người tui đang mập mờ kia là thiếu gia đất Kinh thành, tui đang ngồi trốn trong… nhà xí, vừa né mùi vừa bật voice chat chơi Liên Quân với ảnh.
Anh cứ hỏi hoài:
“Sao em im ru vậy?”
Ảnh đâu có biết, tui là gái quê, sát vách toàn heo, gà, vịt nó thi nhau hát rock. Vừa lấy hết can đảm mở mic lên một phát… roẹt roẹt! – máy cày nó rồ lên như đang biểu diễn drift ngoài đồng!
Ảnh im lặng một lúc, hỏi khẽ:
“Trời đang giông hả em? Sao nghe như sấm đánh…”
Tui tính giải thích, ai dè con em gái tui đứng ngoài cửa hét lên oang oang:
“Chị ơi!!! Bà nội gọi ra xúc cứ* gàaaaaa!!!”
Ừ thì… xúc cứ* gà quan trọng hơn crush.
Cuối cùng cũng ráng được mở mic, thở dài nói một câu:
“Có chuyện, xuống trước nha.”
Lo xong chuyện vệ sinh nông trại, vừa cầm điện thoại lên thì thấy ảnh nhắn tin:
“Anh gọi đồ ăn cho em rồi đó~”
Vấn đề là… ảnh đặt ship tới thị trấn!
Ngoài trời thì lạnh, shipper chưa kịp ra đường mà tui đã lên đường trước rồi.
Tui băng qua đồng, đổi từ xe bò → xe ba gác → rồi xe đò, mất tròn 3 tiếng đồng hồ mới vác được túi đồ ăn về.
Còn chưa kịp ăn thì ảnh lại nhắn:
“Anh quên gọi nước, em thích uống ngọt đúng không? Anh đặt thêm trà sữa rồi đó nha~”
Lúc đó trời tối thui.
Bò nghỉ rồi, xe bò cũng off ca.
Không còn phương tiện nào để đi lấy trà sữa.
Tui ngồi thở như bò kéo cày, lòng hơi chùng xuống.
Tui biết rồi. Tui với ảnh không cùng thế giới.
Ảnh là thiếu gia thành phố. Tui là con gái nông thôn.
Mập mờ một trăm ngày, cuối cùng cũng chỉ là… tự mình mộng mơ thôi.
Tui cầm điện thoại, nhắn lại:
【Tui không thích uống.
Cũng không thích ông nữa.】
1
Vừa nghỉ đông là tui phi về quê, chưa kịp ấm đít trên giường đất, thì nhận được tin nhắn của anh mập mờ – Phó Gia thiếu gia rủ đánh Liên Quân.
Tui nói không chơi được.
Quê không có mạng.
Ảnh thả ra một câu:
“Bật 5G lên.”
Tui:
“…”
Thôi, cãi với tụi thành phố chỉ tổ tức thêm.
Không còn cách nào khác, tui trùm kín người, từ quần áo giữ nhiệt → đồ bông → áo bông → quần bông → tất bông hai lớp → ủng lông tuyết, rồi lết ra khỏi ổ.
Phó thiếu hỏi:
“Sao chưa lên game?”
Tui không nói thật, chứ nhà tui không chỉ không có wifi, mà đến sóng điện thoại cũng yếu như crush rep chậm.
Chỉ có đúng một chỗ…
Ngoài… chuồng xí.
Ừ, chuồng xí lộ thiên, nóc trời chiếu thẳng, bắt sóng được, đủ vô game.
10 phút sau, tui ngồi xổm trong chuồng xí, mặt tím vì lạnh nhưng lòng thì ấm, vì… vô được game rồi!
Trong team có ba đứa:
Tui, Phó Gia thiếu, với một thằng bạn thân của ảnh – nghe bảo bị lôi vào cho đủ team.
Vừa vô là thiếu gia bấm tìm trận.
Gặp bên kia yếu, tụi tui quét sạch.
Lúc gần thắng, tụi nó bắt đầu tám chuyện:
Thằng bạn hỏi:
“Ê, cái Rolls-Royce Cullinan của mày Tết có chạy không? Không thì cho tao mượn chở bạn gái tao đi hóng gió nha?”
Phó Gia trả lời nhẹ như gió lướt qua mặt băng:
“Lấy đi.”
Tui ngồi trong chuồng xí, mặc 5 lớp quần, chân tê rần, không biết “Cullinan” là giống chó gì hay là tên cái nồi cơm điện, chỉ thấy hơi… có sự phân hóa giai cấp nhẹ.
Rồi thằng bạn lại hỏi:
“Tết này mày ở lại trong nước hay đi nước ngoài?”
Thiếu gia hờ hững:
“Còn đang tính.”
Tui nhìn lại vị trí IP của ảnh.
Đột nhiên giác ngộ.
Anh mập mờ tui crush mấy tháng nay… là thiếu gia chính hiệu của giới Kinh thành!
Tui còn chưa kịp buồn cho thân phận “cô gái chăn heo thương thiếu gia cưỡi Rolls”, thì…chân tê, đứng không nổi.
Lúc này, Phó Gia bỗng quay sang hỏi:
“Sao em không nói gì?”
Tui co ro, chìa ra hai ngón tay tím tái, run run gõ mấy chữ:
“Không tiện nói.”
Mà… tay run, tui gõ nhầm thành:
“Đang… tiện.”
Tui nhìn dòng chữ đỏ rực xuất hiện trên màn hình game, lòng chỉ muốn xóa app, đốt điện thoại, chôn sim, đào lỗ chui vô.
Phó Gia dừng một chút rồi gõ lại:
“Không sao, anh chờ em.”
30 phút sau.
Ảnh lại nhắn:
“Em sao vậy? Không vui à?”
Tui chỉ biết thở dài.
Ảnh cứ hỏi hoài sao tui không nói gì.
Ảnh đâu biết, tui là gái nông thôn chính hiệu.
Bên tai heo kêu – gà gáy – vịt réo như bản hòa âm.
Tui lấy hết can đảm bật mic… thì máy cày rú ga lên như đua F1!
Phó Gia nghe xong, im vài giây, rồi hỏi:
“Trời có giông hả? Nghe như sấm.”
Tui định giải thích, thì nhỏ em gái lại la ầm trước cửa:
“Chị ơi, bà nội kêu ra xúc… cứ* gà kìaaa!!!”
Tui hô lại một tiếng “Tới liền!!!”, rồi gập người đập đập cái chân đang tê như cột điện đông đá.
Thôi…
Xúc cứ* gà quan trọng hơn crush.
Tận dụng khoảnh khắc wifi từ… trời, tui bật mic nói một câu duy nhất:
“Có việc, xuống trước nha.”
Tắt game, tui cầm cuốc lên đường:
Xúc cứ* gà.
Cho heo ăn.
Bửa củi nhóm bếp.
Đến lúc mở điện thoại lại… thì thấy tin nhắn của Phó Gia gửi đúng 1 phút trước:
【Phồn Hoa à, anh đặt đồ ăn cho em rồi, ăn ngon chút cho vui lên nha~】
Vấn đề là… ảnh đặt ship đến… THỊ TRẤN.
Trong khi tui đang đắm mình trong phân gà và mùi khói bếp…
2
Quê tui không có dịch vụ giao đồ ăn.
Từ làng lên thị trấn, rồi từ thị trấn lên tới huyện… nói thiệt còn xa hơn đường shipper đi bộ về nhà ngoại vợ.
Mà hôm đó lạnh toát mông.
Shipper còn chưa dám bước ra đường, tui đã lên đường rồi.
Từ xe bò → qua xe ba gác → rồi đón xe khách, lọc cọc mất 3 tiếng đồng hồ chỉ để nhận được… suất đồ ăn mà anh trai mập mờ đặt cho tui.
Lết về tới nhà, đồ ăn đã nguội như trái tim của người không được rep tin nhắn.
Tui chuẩn bị nhóm bếp hâm nóng ăn thì… tin nhắn lại tới:
【Anh mới gọi đồ ăn thôi, quên gọi nước.
Em thích ngọt đúng không? Anh đặt thêm trà sữa rồi.】
Lúc đó trời đã đen như lòng tui.
Bò nghỉ rồi, không ai thèm kéo xe bò đi nữa.
Tui cũng hết cách. Không thể đi ra huyện lấy trà sữa.
Tui hít một hơi thật sâu.
Thở ra làn khói trắng như thể vừa chối bỏ mối tình đầu.
Tui biết, tui với ảnh không cùng thế giới.
Ảnh là thiếu gia ngồi Cullinan. Tui là gái quê cưỡi xe bò đi xúc cứ* gà.
Nghĩ tới mối tình mập mờ kéo dài tròn 100 ngày…Tui suýt khóc.
Nghĩ lại: ảnh cũng tốt thật.
Nhưng… nước mắt còn chưa rơi thì… bếp than gần tắt.
Tui lại phải đi chẻ củi, tiếp lửa, nhóm than như chưa từng bị tổn thương.
Xong hết việc, tay mới rảnh, tui mở khung chat với Phó Gia:
【Tui không thích uống, cũng không thích ông luôn.】
Và rồi… bốp! Tui block thẳng tay.
Tối hôm đó tui khóc cả đêm.
Một giọt nước mắt cũng không rơi.
Không phải vì không đau.
Mà vì… lò than nóng quá, nó sấy khô cả hốc mắt rồi.
Sáng hôm sau, tui vác đôi mắt đỏ như mắt ếch bị nấu lẩu, lủi đi chăn cừu.
Đi với tui là con bạn thân chí cốt – Lý Thúy Phượng.
Bả tuy nhây như cá khô, nhưng hễ tui buồn là bả biết liền.
Vừa gặp, bả ôm tui một cái:
“Hôm nay để tao chăn cừu cho. Mày cứ việc… khóc hết mình.”
Tui cũng không kìm.
Bả dắt đàn cừu đi bao xa, tui bám theo sau mông bả mà khóc bấy nhiêu.
Khóc xong.
Hai đứa cột cừu vào cây.
Tìm chỗ ngồi tâm sự.
Tui kể, tui thích Phó Gia.
Nhưng tui với ảnh… quá khác biệt.
Yêu không nổi.
Thúy Phượng vỗ vai tui như vỗ bao gạo:
“Không sao đâu, Tiểu Hoa. Mày không ở với nó cũng tốt.
Tao thấy nó quê quê, không hợp mày!”
Tui suýt nghẹn họng:
“Bà nói thật đó hả?”
Bả gật đầu, mặt tỉnh queo như chưa từng cắt tóc bằng dao lam:
“Thật. Nhớ lần đi chợ phiên không? Nó hỏi mày ‘chợ phiên là cái chi?’, mày nói ‘là gom hết dân trong làng lại, cầm roi mà đuổi’.
Nó còn hỏi ‘Ủa, vậy không phạm pháp hả?’, mày bảo ‘họ tự nguyện’, nó còn gật đầu tin sái cổ!
Người mà không biết chợ phiên là gì, mày bảo không quê là gì?”
Tui… Tui cạn lời.
Bả còn chưa chịu tha:
“Quên nó đi! Tao giới thiệu cho mày ông anh họ tao.
Đẹp trai, biết chăn heo, đi chợ rành rẽ, còn chạy xe máy phân khối lớn nữa cơ!”
Trong đầu tui hiện lên hình ảnh anh họ của Phượng – người có nụ cười đen nhẻm, răng khểnh gãy một cái, tui lập tức lắc đầu như vịt rơi vào nước sôi.
Trời chuyển xấu.
Chăn cừu được chút xíu tụi tui kéo nhau về.
Sắp tới nhà, Thúy Phượng bỗng đứng lại.
Bả hỏi: “Ê Hoa, mày block Phó Gia rồi, lỡ ảnh tới tìm mày thì sao?”
Tui phản ứng ngay:
“Vô lý!
Muốn tới được đây, ảnh phải đi máy bay → chuyển tàu → bắt xe → về tới huyện → đi ba gác → rồi chuyển sang bò kéo.
Ai rảnh làm vậy chứ?!”
Phượng nhướng mày, chỉ tay về phía trước:
“Thế cái thằng kia…
Thằng sắp bị dằn tới ngồi lên đầu con bò kia, có phải ‘ông mập mờ’ mày từng thương không?”