Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Tao coi đủ rồi, về cho gà ăn đây.”

Tui quay qua hỏi Phó Gia:

“Sáng nay anh biến đi đâu vậy?”

Ảnh nói ảnh đi tìm homestay kiểu nông thôn để ở.

Tui nhìn ảnh tay không, không xách theo thứ gì, bán tín bán nghi:

“Cả cái làng này hai mươi năm nay không hề có ai mở homestay hết đó ông nội.”

Ảnh nghe xong… cười không nổi nữa.

Cái vẻ kiêu ngạo quý tộc hồi nãy lập tức bốc hơi sạch sẽ như sương sớm trên chuồng bò.

Ảnh cúi gằm đầu, cả người trông như con gà trống bị vợ tát trước mặt đồng loại.

“Anh đi từ sáng sớm, bò kéo tới ba gác, rồi lên xe khách mà không tìm được cái homestay nào cả.”

Tui hỏi:

“Vậy vali đâu?”

Ảnh buồn bã chỉ ra xa:

“Trên xe bò đằng kia kìa.”

Tui quay sang nhìn.

Ủa, xe bò nào?

À đây rồi… một con bò đang nhai… vali của Phó Gia như đang nhai rơm.

Tui:

“……”

Con bò thấy tụi tui nhìn nó… nó còn ngẩng đầu lên, nhai chậm hơn, kiểu “nhìn gì? ăn luôn cái áo không?”

Con bò ngẩng đầu lên đầy tự tin, nhìn thẳng tụi tui, rồi… chậm rãi nhai nhai, miệng phát ra âm thanh như thể đang cố tình cà khịa:

“Nhai nhai nhai~ nhai nhai nhai~”

Nhai như thể…

“Tao không biết tình yêu là gì, nhưng vali tụi bây thì ngon đó nha.”

Tui quay mặt chỗ khác.

Không nỡ nhìn tiếp.

Lòng nghĩ thầm:

“Thôi rồi… Phó Gia thiệt sự không được… bò thương.”

7

Phó Gia lại quay về… ở nhà tui.

Cụ thể là:

Ban ngày chăn gà, thả cừu.

Ban đêm đốt củi, hong mông.

Chả còn cách nào.

Nhà thì mất sóng.

Mạng yếu như lòng tin vào tình yêu sau một cú block.

Chỉ có ngoài sân là còn bắt được chút wifi rớt lại từ cột đèn đường.

Quần áo anh mang theo thì ít, lại vừa bị con bò dẫm, nhai…, nên giờ không còn cái nào lành lặn.

Thế là… bà nội tui móc cho ảnh cái áo bông hoa văn sặc sỡ, đúng kiểu “ai mặc vào cũng thành con rể miền Tây”.

Bất ngờ là ảnh mặc vô… cũng ra gì lắm nha, nhìn thân thiện hơn bò, đỡ quý tộc hơn một chút.

Tối đó, tui đi lấy thêm củi nhóm lửa.

Vừa lướt qua sau lưng ảnh, vô tình liếc màn hình điện thoại…

Ảnh đang search:

【Con gái có thích “trà xanh” không?】

【Những câu nói ngọt như trà sữa thường dùng là gì?】

Tui: …Ờ ha.

Không trách sao hôm nay anh này nói chuyện cứ lạ lạ như kiểu học thuộc kịch bản.

Tui thở dài, nhớ lại quá khứ hỗn loạn giữa tui – ảnh – và một con vịt.

Tui học thú y.

Có lần muốn luyện kỹ năng băng bó, tui dại dột đăng lên confession trường với nội dung:

“Nhận băng bó động vật, giá rẻ 20k.”

Rồi có một chị gái inbox bảo:

“Vịt nhà chị bị đánh, không nặng lắm.

Gửi pet đi viện mắc tiền, em tới được không?”

Tui gật đầu cái rụp.

Bà ấy gửi địa chỉ.

Tui mò đến… hẻm vắng.

Gặp ngay một chàng trai mặt mày bầm dập, ngồi thở dốc như phim hành động.

Tui đứng hình, nghĩ bụng:

“Ủa? Vịt thành phố giờ dữ vậy sao? Đánh người ra nông nỗi này luôn hả??”

Nhưng mà tiền đã cọc, tui đành… tự trấn an: “Người với động vật cũng như nhau, đều cần chữa trị.”

Và rồi tui… xé áo ảnh ra băng bó liền tay.

Ảnh chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, túm lấy tay tui:

“Cô là ai?! Muốn làm gì?!”

Tui tức, cái thể loại khách hàng gì mà còn đòi nhập vai?

“Im.

Mới bị đánh đúng không?

Cần băng bó không?

Không cảm ơn thì thôi, đừng làm phiền.”

Ảnh còn giãy dụa, kiểu muốn ngăn tui chữa.

Tui cười khẩy trong lòng:

“Heo 80kg tao còn xử lý được, huống hồ ông nội này.”

Tui lôi dây ra… trói lại luôn.

Băng bó từ đầu tới cuối, như quấn nem nướng.

Xong xuôi, tui thấy mặt ảnh đỏ lên như chín cà chua.

Tui còn thổi sáo một tiếng, cà khịa:

“Dễ thương dữ.

Đây, 20k, phần thưởng cho bé vịt biết hợp tác.”

Tối đó, tui bị ảnh… đăng ảnh, rải thông báo toàn trường: “Truy nã một nữ sinh thú y mặc áo sọc xanh!”

Và đồng thời…Chị gái thật sự có vịt nhắn tin cho tui.

Kèm hình ảnh con vịt lông xù mặt xị:

“Đợi chị cả ngày, giờ lông rối như cái tổ chà bông.

Một sao, không thương lượng.”

Sau vụ đó, tui chui mền sợ hãi như bị bắt gặp ăn vụng mận chưa chín.

Nhưng rồi… Tui với Phó Gia lại gặp nhau, trong một dịp khác: tui đang giúp mèo mẹ đẻ.

Ảnh đứng đằng sau, lạnh lùng nhả một câu:

“Giỏi nha.

Người thì biết băng bó, mèo thì biết khâu luôn?”

Tui méo dám thở mạnh.

Rốt cuộc, tui kể lại toàn bộ vụ hiểu lầm “người hóa vịt”.

Không biết ảnh tin không, chỉ biết từ đó ảnh… dính lấy tui như keo con voi.

Dắt tui đi chăm mèo hoang.

Chơi game chung.

Ai bắt nạt tui, ảnh là người xử đầu tiên.

Tui hỏi:“Sao tốt với tui vậy?”

Ảnh ngó lơ: “Thu 20k rồi, lỡ nhận làm đại ca luôn.”

Tui từ đó crush ảnh lúc nào không hay.

Biểu hiện gồm:

“Mình bind tài khoản game nhé? Đừng hiểu lầm, chỉ để nhận quà.”

“Hoa này đẹp nè, cho ông đó.”

“Đi xem phim không? Tui bao.”

Phó Gia:

“Phim gì đây… ‘Tỏ tình nơi hoàng hôn’ á??

Phồn Hoa, em là đang…”

Tui chưa cho nói hết…bỏ về quê.

Phim chưa kịp coi, lời chưa kịp nói.

Nghĩ tới đây, đang thở dài thì… Tống Trác xuất hiện:

“Heo nhà anh sắp đẻ! Em qua gấp giúp!”

Tui gật đầu, vác đồ nghề đi theo.

Vừa ra tới cổng thì Phó Gia chạy theo:

“Anh đi với em!

Em đừng coi thường anh, động vật nhỏ rất thích anh đó!”

Tui nhìn mặt ảnh tự tin như đang nhận giải Ảnh Đế, rồi nhớ tới con bò cắn vali, lòng đầy nghi ngờ.

Và y như rằng…Phó Gia vừa bước chân vô chuồng heo… Con heo liền đá ảnh văng một phát.

Ngồi chồm hổm ngay trước mặt tui.

Tui:

“……”

9

Sau ba năm rưỡi học đại học, tay nghề đỡ đẻ của tui đã đạt đến cảnh giới “sờ đâu, ra đó, đẻ là tới”.

Nên khi con heo nhà Tống Trác bắt đầu rặn, tui xử lý trơn tru như tráng bánh cuốn.

Đẻ xong, Phó Gia với Tống Trác đứng hai bên nhìn tui ánh mắt ngưỡng mộ như nhìn thần linh, khiến tui có cảm giác mình là nữ vương nông nghiệp của đại thôn Đại Lĩnh.

Nhưng… Phó Gia cũng không ở được lâu.

Tết sắp tới.

Mẹ ảnh gọi điện, triệu hồi cấp tốc.

Đến khi tụi tui gặp lại nhau là sau Tết, vừa mở học kỳ mới.

Tui nghĩ ảnh sẽ tới bằng xe hơi sang, ai dè…ẢNH LÁI HẲN XE BA GÁC ĐẾN ĐÓN TUI.

Trái tim tui như bị cán nhẹ một phát bằng bánh xe sau.

Tui vừa cảm động, vừa rung động…

Thậm chí trong đầu còn lóe lên một suy nghĩ nguy hiểm:

“Hay yêu luôn đi, đợi mẹ ảnh đưa tui 5 tỷ bảo rời xa con trai bả rồi chia tay cũng không muộn.”

Suy nghĩ đó ở lì trong đầu tui vài ngày.

Rồi chưa kịp thực hiện thì…Mẹ Phó Gia tìm tới.

Hai bên ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, tui căng thẳng đến mức gãi biệt thự bằng đầu ngón chân.

Nhưng bà ấy… không giống “mẹ chồng hào môn” mà tui tưởng tượng chút nào.

Không phải quý phu nhân sang trọng thanh tao kiểu “chị gái nhà người ta”.

Mà là…

Tóc uốn xoăn lọn sóng biển, trang phục thời thượng, phụ kiện lấp lánh, đi giày cao gót đỏ rực như muốn đạp vỡ mặt người chê bà xài son sai màu.

Gương mặt makeup full trend năm, trông như gái 26, ai ngờ thật ra 46 tuổi có thừa.

Bả vừa ngồi xuống đã vô thẳng chủ đề:

“Nghe nói cô học thú y?

Biết đỡ đẻ cho heo luôn hả?”

Tui gật.

“Tốt, giá nhiêu cũng được, bán cho tôi cuốn ‘Sổ Tay Nuôi Heo Mẹ’ với mấy cuốn ghi chú của cô nha.”

Tui:

“???”

Ơ… “Giá nhiêu cũng được” là đúng rồi, còn mấy cái sau là gì vậy???

Tui chưa kịp hỏi tiếp, thì bà nói tiếp như tát nước:

“Tui đâu có định mua cô khỏi đời con trai tui.

Tình cảm của tụi nó tui không xen vào.

Yêu thiệt thì yêu đi, thời đại nào rồi, còn bày trò ép duyên hào môn hả?

Tui đây có tiền, có nhan sắc, thiếu gì cái để bán, mắc gì bán con?”

“Tất nhiên, tui không can thiệp chuyện yêu đương của tụi bây, thì tụi bây cũng không được can chuyện yêu đương của tui.”

Tui:

“…”

Bà ơi… Bà nói cái câu sau bà có nghe không???

Thấy mặt tui hơi ngu ra, bà cười khẽ, bắt đầu kể.

Hoá ra:

Phó Gia là con bà với tình cũ hồi trẻ.

Sau này hai người chia tay vì khác quan điểm sống.

Bà vừa có con, vừa có tiền, nhưng… không có chồng.

Ông bà nội Phó Gia sốt ruột quá, bà liền:

“Nè, con đó, nuôi đi.”

Không thuê bảo mẫu.

Không thèm báo trước.

Xong xách túi đi chơi mấy năm.

Hai ông bà… sau đó biết thế nào là “có cháu mà như trúng giải an ủi cuộc đời.”

Bà bảo:

“Tui không tin vào hôn nhân, nhưng tin vào tình yêu.”

Vừa kiếm tiền, vừa nuôi con, vừa yêu đương, tất cả song song vận hành như hệ thống tưới tiêu tự động.

Giờ bà đang quen một người đàn ông… chuyên… nuôi heo.

Nguyên dãy chuồng, dãy trại, dãy máng ăn ngoài xã đều là của ổng.

Mà ổng rất dị:

Đưa tiền? Không ham.

Tùy chỉnh
Danh sách chương