Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi nghĩ hay là… chết cho xong.
Tôi nhảy , mọi thứ sẽ kết thúc.
Nhưng… nghĩ đến đứa con mới sinh của …
Tôi có thể nó lại cho một người cha như vậy?
Ngay lúc ấy, tôi chợt ở cuối con đường cổng trung tâm, có một chiếc xe quen thuộc đang chạy tới.
Một chiếc Wuling Hongguang – xe chở hàng của nhà con bạn thân tôi!
Thùng xe phía sau vốn dùng chở hàng, đây ngồi chật kín toàn những ông chú đô con vạm vỡ, mỗi người tay đều cầm ống tuýp sắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía tôi!
Bạn thân tôi thò đầu ra ghế phụ, vừa nhìn tôi – mắt trợn to, hoảng hốt tay về phía tôi hét lên.
Nhưng…chiếc xe đột ngột rẽ vào một con hẻm nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc khi đến thăm tôi và bé, tôi từng nói với cô ấy:
Buổi tối, cổng chính của trung tâm dưỡng sinh sẽ bị , muốn vào phải bằng cửa bên.
Đúng lúc ấy, tôi bị kéo ngược trở lên và ngã đập sàn tầng bốn.
Tên xăm trổ phát điên, giơ chân lên, đạp vào đầu tôi!
Hắn gào lên giận dữ:
“Mẹ nó, mày thật muốn chết à?!”
Tôi nằm rũ trên sàn, chưa kịp lấy lại hơi, hắn đã liên tục đá mạnh vào bụng tôi!
Tôi hoảng hốt dùng tay ôm lấy bụng, đau đến co giật toàn thân, cổ họng nghẹn ứ, thở không ra hơi.
Hắn nghiến răng, mặt mày vặn vẹo vì tức giận, vừa đạp vừa hét:
“Mày không tao sống yên, tao cũng cho mày sống không bằng chết!
Cởi sạch đồ nó ra cho tao!”
Tên tóc vội nhào tới, tay bắt đầu lôi kéo.
Tên xăm trổ lại quay sang gào lên với chồng tôi:
“Mày còn đứng đó gì? Mày cũng qua đây giúp!”
Chồng tôi đang quỳ dưới đất, tay chân run rẩy, nhìn về phía tôi bằng ánh mắt lo lắng nhưng không dám nhúc nhích.
Tên xăm trổ phát cáu, lại móc con ra.
Chồng tôi sợ hãi đến mức bò lồm cồm đến chỗ tôi, miệng khóc hu hu gào lên:
“Đừng dùng , tôi! Tôi !”
Hắn túm lấy áo tôi, ra sức kéo mạnh .
Tôi níu chặt lấy cổ áo, dùng chút sức lực cuối cùng giữ lại thân này không bị bọn chúng nhục.
Chồng tôi vừa khóc vừa nổi điên, tát tôi một như trời giáng:
“Hắn đã rút rồi! Cô còn không phối hợp là muốn chết cả hai à?!”
Tôi nhìn gương mặt méo mó đầy nước mắt của hắn…tôi muốn xé xác hắn ra, moi tim hắn ra mà bóp nát.
Ngày xưa hắn là người trí thức, nói năng lịch thiệp, tôi tưởng hắn là kiểu người tử tế.
Không ngờ, là một thằng ham gái, yếu đuối, hèn hạ.
Ra thì sợ đến không dám ho một tiếng, về nhà lại tàn nhẫn với chính người vợ của .
Tôi cố nén đau, thều thào từng chữ:
“Bạn thân tao… đang tới.
Cô ấy mang người tới rồi.
Nếu các người không muốn chết, thả tao ngay .”
Tên xăm trổ cười khẩy:
“Mày hù ai đấy?”
Hắn liếc ra cửa sổ, lạnh lùng nói:
“Bên đến bóng ma còn không , bạn thân mày đâu?”
Tôi ôm bụng, mỗi lần hít thở là một lần xé ruột.
Tôi cắn răng nói trong tuyệt vọng:
“Cô ấy ở ngay dưới lầu… Sắp lên rồi.”
Tên xăm trổ cho rằng tôi đang dọa hắn.
Hắn lạnh giọng nói:
“Chuyện vốn có thể rất đơn giản, chụp mấy ảnh rồi thả cô là xong.
Cô cũng là mẹ rồi, còn bày đặt giả thanh cao gì?”
Chồng tôi đang cố kéo áo tôi ra, nhưng tôi cắn răng giữ chặt, nhất quyết không hắn toại nguyện.
Tên xăm trổ mất kiên nhẫn, đấm một cú vào đầu chồng tôi!
Hắn bị đánh mà không dám phản kháng, lập tức trút hết cơn điên lên tôi, hắn giơ tay đấm tới tấp vào mặt tôi, vừa đấm vừa gào khóc như lên cơn loạn thần:
“Chúng ta không đụng vào được bọn này đâu! Cô còn giả vờ gì? kia chẳng phải cũng từng chụp cho tôi mấy đó ?!”
Từng cú đấm nện vào mặt tôi, mũi trào ra, hai tai ù , mắt hoa cả lên.
Nhưng rồi đột nhiên… hắn như nghĩ ra điều gì đó.
Hắn mừng rỡ nói:
“Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Tôi có ảnh của cô ấy! kia cô ấy từng chụp gửi tôi!”
Tên xăm trổ cáu gắt:
“Biết thế thì sớm đưa ra ! lằng nhằng nãy !”
Chồng tôi hất tôi ngã vật ra đất, mặc kệ tôi rên rỉ, háo hức mở tin nhắn cũ như một đứa trẻ muốn lập công.
Tôi nằm đó, nhìn cảnh hắn tự bôi tro trát trấu vào mặt , một cảm giác nhục nhã và muốn chết dâng lên tận óc.
Hai gã kia soi kỹ từng bức ảnh.
Năm đó, chồng tôi công tác, một mực nài nỉ tôi:
“Ở một buồn lắm, gửi cho anh chút gì đó được không?”
Tôi mềm lòng, mới gửi mấy ảnh riêng tư.
Ai ngờ thứ tôi từng là “yêu”, hôm nay lại trở thành lưỡi bẩn thỉu nhục tôi.
Hai gã càng xem càng cau mày.
Chồng tôi không nhận ra không khí đang thay đổi, sốt sắng hỏi:
“Được rồi đúng không? tôi không rồi chứ?”
Tên tóc chửi :
“Vô dụng! Vợ anh còn thông minh hơn anh nhiều!
có vài lộ da thịt là không mặt, mà mấy mặt thì chẳng nào hở hang cả!”
Chồng tôi chết lặng.
Hắn cuống cuồng lục lại toàn bộ đoạn chat, nhưng dù hắn có lật bao nhiêu cũng chẳng tìm “ảnh lớn” như họ muốn.
Hắn kinh hãi thì thào:
“Không thể nào… Không có bức nào lộ mặt ?”
Tên xăm trổ bật cười lạnh:
“Ngu ngốc.
Lúc cô ta chụp là đã đề mày lâu rồi!”
Chồng tôi nhìn tôi đờ đẫn, môi run run hỏi:
“Thật ? đã đề anh rồi à?
Anh cứ tưởng còn nợ … Hóa ra chưa từng coi anh là chồng?”
Tôi phun một ngụm nền gạch lạnh ngắt, rồi ngẩng đầu, cố nặn ra một nụ cười.
Tôi nhìn vào mắt hắn, nói rành rọt từng chữ:
“Một phút nữa, chân thứ ba của anh sẽ bị đánh gãy.”
“ẦM!”
Một tiếng động kinh thiên vang lên phía cửa!
Mọi người trong đều giật bắn người.
Chồng tôi run như cầy sấy, tên xăm trổ lập tức tới, căng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa chống trộm.
Hắn nheo mắt, khẽ:
“ ? Là mày à?”
Không có tiếng đáp.
có, tiếng hét chói tai vang lên, xé toạc không khí yên lặng!
Là tiếng hét của con đàn bà ban đầu hắn chơi đùa – chính cô ta, từng chạy ra khỏi , gào lên như thể cầu cứu.
Nhưng lần này… giọng cô ta thảm thiết như bị lóc da xé thịt!
Tên xăm trổ biến sắc, lập tức tới nhìn qua mắt mèo.
Tên tóc hốt hoảng rút điện thoại:
“Anh! người tới ngay!”
“ khoá cửa đã! có mang theo chìa khoá!”
Như thể số phận đang đùa giỡn.
Ngay giây sau đó, cánh cửa lập tức phát ra tiếng lạch cạch của chìa khoá tra vào ổ.
Tên xăm trổ cuống cuồng vặn lại khoá bên trong.
chống trộm hai chiều, bên thì trong không mở được, bên trong thì cũng chịu chết.
Chồng tôi khóc rống lên như chó bị thiến:
“ đây! !
Bạn thân cô ta điên thật đấy, lần này chắc nó giết tôi mất!”
Tên xăm trổ phát cáu, đạp chồng tôi lăn quay, gắt gỏng:
“ mẹ mày tới đây cho đủ bộ!”
Tên tóc vội điện thoại, quay sang báo cáo:
“Anh ơi! Người của đang tới rồi! Tối đa mười phút nữa có mặt!”
Tên xăm trổ gật đầu, quay sang lạnh lùng nói với tôi:
“Tốt, bên tao cũng sắp có người tới. Mày bạn thân tới hả? Hay lắm!
Nhưng tao nói cho mà biết… Mày đang hại người khác đấy!”
Tên tóc nghe tiếng rầm rầm đập cửa bên , bắt đầu căng :
“Anh… cửa này chống đỡ được chứ?”
Tên xăm trổ kiêu ngạo:
“Cửa chống trộm loại tốt đấy! Cô ta có thợ thì cũng phải nửa tiếng mới cạy nổi!
Dù cô ta báo cảnh sát thì mười phút cũng chẳng đến kịp!”
Đúng lúc ấy, một âm thanh chói tai vang lên!
Tiếng máy móc rít lên như xé toạc không gian, rồi tia lửa bắn tung tóe khe cửa.
Bọn chúng trợn tròn mắt, nhìn trân trân vào lưỡi sắt đang cắt xuyên cánh cửa chống trộm.
Là máy cắt sắt.
Không cần thợ .
Bạn thân tôi lấy máy cắt trên xe tải !
Cánh cửa kiên cố mà bọn chúng nghĩ là “pháo đài cuối cùng”, đây trong nháy mắt như giấy lụa bị xé toạc.
Cửa bật mở.
mắt bọn chúng là một cảnh tượng địa ngục.
Bạn thân tôi đứng đó, ánh mắt lạnh như băng, tay cầm ống tuýp còn nhỏ .
Bên cạnh cô ấy, là con ả xanh tên , đang quỳ sụp , mặt mũi bê bết , miệng há hốc gào khóc.
Cô ta gào lên, nhưng… trong miệng không còn nổi một răng nguyên vẹn.
Tất cả nằm la liệt dưới sàn, trộn lẫn trong và nước bọt.
Sau lưng bạn tôi là hơn chục ông anh đô con, mỗi người tay cầm tuýp sắt nhuốm , mặt lạnh như băng, từng vào .
Chân vừa qua ngưỡng cửa, toàn bộ căn rơi vào im lặng chết người.
Tên xăm trổ căng người, giơ lò xo ra, gào lên:
“Đứa nào dám tới, tao đâm chết! Một gậy – một , cùng chết cũng được!”
Lời đe dọa vừa nãy còn khiến chồng tôi tè ra quần.