Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0pmS2Jg

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Hôm nay đi uống cà phê, em vừa từ toilet ra là chẳng thấy cô ấy đâu.”

“À, anh có đến sau không?”

Triệu Gia Tuấn hơi khựng lại, rồi vòng tay qua vai tôi:

“Anh cũng có chút việc nên không kịp ghé.”

“An An à, dù anh và Trương Miểu Miểu quen nhau trước, nhưng em mới là bạn gái của anh, anh luôn đứng về phía em.”

Nghe tới đây là tôi biết, màn nói xấu bạn thân bắt đầu rồi.

Tôi giả vờ lo lắng:

“Sao thế? Anh nói đi.”

Quả không sai. Triệu Gia Tuấn lập tức bắt đầu kể:

“Thật ra Trương Miểu Miểu rất ghen tị với em. Lúc nào cũng sau lưng nói em xem thường cô ta.

Anh giải thích thế nào cô ta cũng không nghe…”

Thấy hắn liếc trộm phản ứng của tôi, tôi phối hợp diễn y chang hắn mong muốn:

Mặt đầy sửng sốt, thì thào:

“Sao có thể chứ… Miểu Miểu là bạn thân nhất của em mà…”

“Biết người biết mặt không biết lòng.”

Triệu Gia Tuấn nghiêm nghị kết luận.

Sau đó, hắn thao thao bất tuyệt bóc phốt bạn thân tôi như thể đang làm việc nghĩa.

Còn tôi – ngoài mặt thì lặng lẽ đau lòng, nhưng trong lòng thì…cười khẩy.

Lương tâm hắn chưa bao giờ trỗi dậy.

Chẳng qua vừa cãi nhau với Trương Miểu Miểu, sợ cô ta mách trước, nên vội chạy về “đổ trước vôi”.

Nhưng điều hắn không ngờ là…

Ngay dưới chiếc gối tôi đang nằm – máy ghi âm đang chớp nhè nhẹ ánh đèn đỏ.

4

Tuy lần trước Trương Miểu Miểu và Triệu Gia Tuấn cãi nhau một trận to, nhưng tôi cũng chẳng ngây thơ đến mức nghĩ vậy là tụi nó sẽ đường ai nấy đi.

Có điều, tôi vẫn quá xem thường giới hạn đạo đức của hai người này.

Mới chưa đầy hai ngày, bọn họ đã tay trong tay dính lấy nhau, lại tìm đến tôi – đương nhiên, vì chuyện căn nhà.

Quả nhiên, trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Trương Miểu Miểu thân thiết khoác tay tôi, miệng cười tươi rói:

“An An à, chuyện nhà cửa mà mày nói hôm trước, tao hỏi người quen rồi đó nha.”

“Bên đó có chút liên hệ với nhà tao, dù hơi khó nhưng người ta cũng đồng ý thử xem sao.”

“Chỉ cần mày chịu cưới A Tuấn, rồi nhận tao làm em gái lại, là đâu vào đấy hết!”

Cười chết, rõ ràng là tụi nó cầu xin được nhập hộ khẩu, mà giờ đổi trắng thay đen, biến tôi thành kẻ đang nhờ vả.

Trương Miểu Miểu lúc nào cũng vậy – không chỉ muốn chia tiền, mà còn muốn tôi phải mang ơn.

Tôi không vội vã, chỉ cười tươi đáp lại:

“Thật á? Miểu Miểu, mày đáng tin quá đi! Thế thì mình ăn mừng đi!”

Bọn họ thấy tôi vui vẻ nhận lời, cũng chẳng nghi ngờ gì, thay đồ rồi hí hửng theo tôi ra ngoài.

Tôi dẫn hai người tới một quán ăn bán canh thịt dê.

“Trời lạnh thế này, nghe nói uống canh dê là bổ nhất đó!”

Tôi nhiệt tình múc một bát, đặt trước mặt Trương Miểu Miểu.

“Miểu Miểu nè, mày là công thần giúp tụi mình làm hộ khẩu mà, phải ăn bát đầu tiên chứ!”

Canh trắng ngà, mặt nước lấp lánh chút váng dầu, chính là món khoái khẩu của cô ta trước đây.

Nhưng… Trương Miểu Miểu mới ngửi một chút đã đổi sắc mặt.

Cô ta bịt miệng, quay sang phía thùng rác bên cạnh mà nôn khan dữ dội.

Tôi giả vờ hốt hoảng, vỗ lưng cô ta ân cần:

“Miểu Miểu, sao thế? Canh có vấn đề gì à?”

Vừa nói, tôi vừa múc một muỗng, cố ý ăn trước mặt cô ta:

“Ừm, có gì lạ đâu ta… À…”

Tôi giả bộ như vừa nhận ra điều gì, mắt tròn mắt dẹt.

“Bảo sao dạo này mày cứ kỳ kỳ á, món thích ăn lại chẳng ăn.

Mày… mày không phải mang thai rồi đấy chứ?”

Hai người họ lập tức nhìn nhau, ánh mắt lóe lên hoảng loạn.

Triệu Gia Tuấn còn vội cười xòa:

“Không đâu, làm gì có chuyện đó! Chắc dạo này Miểu Miểu hơi mệt thôi mà!”

Tôi gật gù đầy vẻ nghi hoặc, mắt nhìn qua lại giữa hai người.

“Miểu Miểu à, tao nhớ chưa nghe mày nói có bạn trai nào mà ta?”

“Với lại… tụi mình thân nhau vậy, sao mày không dắt ảnh cho tao gặp một lần? Hay là… người đó có gì không tiện để lộ à?”

Trương Miểu Miểu còn chưa kịp mở miệng, thì Triệu Gia Tuấn đã nghe ra ẩn ý trong lời tôi.

Triệu Gia Tuấn lập tức ngắt lời Trương Miểu Miểu:

“Miểu Miểu này, có bạn trai thì dẫn đến cho An An gặp chứ. Mình là bạn bao năm rồi mà.”

Ở với nhau lâu vậy, hắn chỉ cần mở miệng là tôi biết hắn đang tính trò gì.

Chắc chắn lại định thuê ai đó đóng giả bạn trai cho qua chuyện.

Nhưng đời nào tôi để hắn được như ý?

Tôi giả bộ như vừa nhớ ra điều gì, chớp mắt:

“À đúng rồi! Hôm bữa tụi mình đi uống cà phê, tao nghe mấy khách bàn bên nói… có ai đó bị một người đàn ông cầm hoa hồng đến quấy rối phải không ta?”

“Miểu Miểu à, mày vậy là không được đâu đó. Không kể tao, thì tao phải đích thân đến quán cà phê hỏi cho rõ vậy.”

Vừa dứt lời, mặt cả hai đứa đồng loạt biến sắc.

Tôi biết bọn họ không dám đánh cược tôi có thật sự đi hỏi không.

Tôi giả vờ như chẳng thấy gì, thở dài một tiếng rồi nói:

“Tao đồng ý cho mày nhập hộ khẩu, là vì tụi mình là bạn thân.

Nhưng nếu cái thai trong bụng mày là con của ai không rõ ràng, thì… tao không thể chấp nhận được đâu.”

Trương Miểu Miểu cố gắng giữ bình tĩnh, môi cười mà mắt run:

“Đừng nói đùa vậy chứ An An, tao… tao thật sự không có mang thai mà!”

Tôi làm ra vẻ bán tín bán nghi, miễn cưỡng gật đầu:

“Ừm… thôi được, tao tin mày lần này.

Dù gì thì cũng chỉ cần chờ thêm hai tháng, lúc đó… là biết ngay thôi.”

5

Từ hôm tôi thả lại một câu đó, Trương Miểu Miểu biến mất hẳn mấy ngày.

Mà tôi thì đang bận lo việc chuyển toàn bộ di sản bố mẹ để lại thành tài sản cá nhân trước hôn nhân, nên tất nhiên cũng chẳng chủ động liên lạc gì.

Chớ để rắn cắn đuôi khi nó còn đang cuộn.

Thoắt cái, đến ngày hẹn làm hộ khẩu.

Cuối cùng Trương Miểu Miểu cũng không ngồi yên được nữa, gọi điện rủ tôi ra ngoài bàn chuyện tiếp theo.

Tôi vui vẻ nhận lời.

Lúc gặp lại, tôi thấy cô ta gầy đi thấy rõ, dù tô phấn mấy lớp cũng che không được nét tiều tụy.

Xem ra… Triệu Gia Tuấn đã đưa cô ta đi phá thai rồi.

Tôi làm bộ bất ngờ, che miệng nhỏ giọng kêu lên:

“Trời ơi, sao trông mày xanh xao quá vậy?”

Trương Miểu Miểu khựng lại, biểu cảm nháy mắt trở nên méo mó.

Chắc trong bụng đang rủa xả tôi tới chết, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười giả tạo:

“An An à, đây là hồ sơ cần cho thủ tục nhận chị em, mày xem qua giùm tao đi nha.”

Tôi cầm tập hồ sơ đã được cô ta cẩn thận đóng lại, trong lòng không khỏi cảm thán:

Cô ta chuẩn bị kỹ thật.

Từ chứng minh cho đến từng loại giấy tờ – y chang như kiếp trước.

Thậm chí còn có giấy xác nhận kéo dài mấy năm, cái nào cũng có.

Chỉ tiếc… Duy nhất một thứ quan trọng nhất lại thiếu.

Muốn chứng minh mình là em gái thất lạc bao năm của tôi, thì phải có giấy xác nhận quan hệ huyết thống.

Cái này tuy không ghi rõ trong hồ sơ công khai, nhưng bên phòng công chứng sẽ yêu cầu bản giấy thật.

Tôi không vạch trần, chỉ cười tươi nói:

“Chuẩn ghê á Miểu Miểu! Vậy mình đi làm luôn đi. Để tao gọi A Tuấn đến.”

Gương mặt Trương Miểu Miểu cứng lại.

Tôi nhìn là biết ngay – cô ta không muốn.

Mà cũng dễ hiểu thôi, chắc chắn chuyện này là do Triệu Gia Tuấn ép cô ta làm.

Tới nơi, đúng như dự đoán, nhân viên kiểm tra xong liền nói:

“Thiếu báo cáo giám định ADN, không thể xác nhận quan hệ huyết thống.”

Trương Miểu Miểu tái mặt tại chỗ.

Kiếp trước, điều khiến bọn họ chọn tôi chính là tôi không có người thân.

Nhưng giờ, đến lúc cần chứng minh có thân thích, thì lại trở thành điểm yếu chí mạng.

Khi cả nhóm đang rối rắm, một người đàn ông áo đen bước tới.

Anh ta hạ giọng hỏi:

“Cái này chỉ là thủ tục công chứng thôi, bọn họ không kiểm tra thật đâu… Các người đến đây là vì chuyện nhà đất hả?”

Trương Miểu Miểu theo bản năng định lắc đầu.

Nhưng ánh mắt Triệu Gia Tuấn thì loé sáng.

Hắn lập tức gật đầu, nhỏ giọng hỏi:

“Anh có cách nào giải quyết không?”

Người đàn ông chỉ mỉm cười không đáp, đưa hai ngón tay chụm lại, khẽ xoa.

Triệu Gia Tuấn hiểu ngay, vội hỏi:

“Anh cần bao nhiêu?”

Người kia giơ ba ngón tay.

Triệu Gia Tuấn như trút được gánh nặng:

“Ba vạn? Ok! Em chuyển khoản liền!”

Vừa rút điện thoại ra, thì bị anh áo đen giữ tay lại, cười khẩy:

“Ba mươi vạn.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương