Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cậu ta sẽ hiểu, không dính tới em nữa.”
Tôi: !!!
58
Vinh Trạch An nhìn tôi kiểu như… nghi phạm đang bị theo dõi hình sự.
Anh cử hẳn tài xế riêng đưa đón tôi đi học.
Tôi bây giờ… ở luôn nhà anh ấy rồi.
Chuyện yêu đương của tôi… khác gì ngồi tù đâu.
Điện thoại lúc nào cũng có thể bị kiểm tra.
Tôi chẳng khác gì phạm nhân đang được “án treo”.
59
Anh ấy gần như đã xóa sạch tất cả liên hệ với nam giới trong điện thoại tôi.
Tôi cũng chẳng dám nói gì.
Tôi dần nhận ra, trong mối quan hệ này… tôi ở chiếu dưới.
Chỉ vì tôi từng phạm lỗi.
Mỗi lần tôi hơi bất mãn vì anh ấy kiểm tra điện thoại, anh sẽ cười nhạt:
“Không phải lại có tình huống mới rồi đấy chứ?”
Áp lực đến nghẹt thở.
Chúng tôi… không thể quay lại như xưa nữa.
Vậy nên, khi tôi thấy Ôn Dục Ngôn – kẻ ngụy trang hoàn hảo – xuất hiện trong lớp học, tôi xúc động đến mức rớt nước mắt.
Sớm biết vậy… lúc đầu đáng ra nên chọn anh ấy mới đúng.
60
Dục Ngôn nói nhớ tôi da diết.
Tôi kể với anh về cảm giác ngột ngạt, uất ức bên Vinh Trạch An, và sự hối hận khi đã từ bỏ anh.
Tôi trốn học, đi dạo cùng anh trong rừng cây nhỏ.
Anh nói mang theo quà cho tôi, để trong xe.
Tôi đi theo anh đến xe để lấy.
Tôi thật sự quá cần người để chia sẻ.
Khi tình yêu có vết nứt, đúng là khó mà tiếp tục.
Anh mở cửa xe, đẩy tôi vào trong, rồi ngồi vào luôn.
Sau đó bảo tài xế:
“Lái xe.”
Tôi hoảng hốt hỏi:
“Anh định làm gì?”
Anh cười nửa miệng:
“Tất nhiên là… đưa em đi.”
Xe chạy khỏi thành phố, về trang viên nhà anh ấy.
Và anh… xích chân tôi lại bằng một sợi xích sắt.
61
Tôi nhìn đàn chim bên ngoài cửa sổ, cảm thấy mình đúng là đứa ngu nhất vũ trụ.
Khóc không ra nước mắt.
Anh cười lạnh:
“Em tưởng tôi không biết chắc?
Trước mặt tôi nói một đằng, sau lưng lại muốn chơi trò tình cảm tiếp à?
Em ngoại tình, còn mong người ta dịu dàng với em?
Anh ta chỉ xỉa xói vài câu, em đã chịu không nổi?
Em nghĩ ở bên tôi thì em sẽ không tái phạm chắc?”
Tôi phồng má lên:
“Vậy giờ anh định làm gì? Đã coi thường tôi rồi, còn bắt tôi làm gì nữa?”
Anh vuốt mặt tôi, nói:
“Vì tôi yêu em.
Dù biết em lăng nhăng, bắt cá mấy tay, tôi vẫn yêu.
Vậy nên, tôi sẽ giữ em ở đây.
Bao giờ em ngoan lại, tôi mới thả.”
Anh dịu giọng:
“Bé ngoan, đừng giận nữa.
Tôi sẽ không nhắc lại chuyện cũ đâu.
Tôi đã giúp em chia tay với Vinh Trạch An rồi.
Mấy lời em nói, tôi cũng đã ghi âm, gửi cho hắn.”
Tôi: !!!
Tôi đột nhiên cảm thấy, bị giam ở đây cũng… chưa chắc là chuyện xấu.
Ít ra… khỏi phải đụng độ với Trạch An đang nổi trận lôi đình.
Anh ấy giờ… đâu còn dịu dàng nữa.
Tôi giờ là giận cũng không dám, nói cũng chẳng xong.
62
Tái hợp với Dục Ngôn, thằng cha này lại muốn tôi sinh con cho anh ta.
Quả nhiên cái tên đã không hợp phong thủy, người cũng u ám không kém.
Tuy anh ta không xỉa xói bằng lời, nhưng biểu cảm lúc nào cũng kiểu tôi đang nợ anh ta tám trăm triệu.
Tôi thấy hay là Trạch An mau tới cứu tôi đi… Không thì đời tôi coi như xong.
63
Ngày hôm sau, Trạch An tìm được tôi.
Anh và Dục Ngôn choảng nhau ngay tại phòng khách.
Tôi sốt ruột đi tới đi lui như kiến bò.
Đánh nhau chán, cả hai quay sang nhìn tôi.
Tôi vội nói:
“Các anh ơi, là lỗi của em.
Em xin lỗi, có thể thả em ra trước được không?”
Chân tôi vẫn bị xích, đi cũng không nổi.
Hai người nhìn tôi, rồi lại nhìn nhau.
Cuối cùng Trạch An hỏi:
“Phải làm đến mức này sao?”
Dục Ngôn lạnh lùng đáp:
“Anh còn cách nào khác?”
Anh ta lại nói:
“Cô ta rồi cũng sẽ chán cả hai chúng ta, rồi đi yêu đứa khác thôi.”
Tôi bắt đầu cảnh giác nhìn họ.
Trạch An nhìn tôi, giọng đầy thất vọng:
“Bé con, anh không ngờ… em lại lén lút quay lại với hắn.”
Tôi định phân bua nhưng nhìn ánh mắt của Dục Ngôn, tôi đành im miệng.
64
Thôi vậy, cả thế giới cứ thích hiểu lầm tôi.
Dục Ngôn mất kiên nhẫn:
“Nói nhảm vậy đủ chưa, rốt cuộc là đồng ý hay không?”
Trạch An nói:
“Tôi là bạn trai công khai của cô ấy.”
Dục Ngôn gằn giọng:
“Dựa vào đâu? Luân phiên nhau là được.”
“Vậy thiên hạ sẽ nhìn cô ấy thế nào?”
Tôi nhíu mày đến nỗi muốn rụng lông mày.
Chẳng lẽ… ý họ là…?!
Dục Ngôn nghiến răng:
“Được thôi.”
Cả hai nhìn tôi, nói:
“Đã vậy thì đừng chọn nữa.
Cứ như trước đây nhưng cấm liên hệ với bất kỳ thằng đàn ông nào khác.”
Tôi ngơ ngác nhìn họ:
“Ba người à?”
Tôi cắn móng tay:
“Chuyện này có hơi… không đúng lắm thì phải…
Vậy hai anh đừng có móc mỉa em nữa nha.”
Hai người cười lạnh.
Tôi xấu hổ cúi gằm mặt.
Diễn vai tội đồ.
65
Ngày hôm sau, tôi lết cái lưng sắp gãy về thành phố cùng hai người.
Tôi tưởng mọi thứ sẽ lại bình yên như trước.
Tưởng vậy thôi.
Bây giờ tôi không chỉ có một người theo dõi, mà có tới hai người kiểm tra điện thoại và giám sát vị trí.
Tối đến… còn tăng gấp đôi cường độ vận động.
Chưa đầy nửa tháng, mắt tôi mờ như gấu trúc, quầng thâm đậm đến mức tưởng tôi bị nhập hồn.
Tôi thậm chí nghĩ tới chuyện uống thuốc bổ thận.
Hai người lúc thì âm thầm cạnh tranh, lúc lại liên thủ tra khảo, điều tra, xét xử tôi.
Chúng tôi ba người… duy trì mối quan hệ chênh vênh như đi dây trên vực.
Nhưng nhìn chung, vẫn gọi là “bình yên có kiểm soát”.
66
Thời gian trôi nhanh như gió.
Tôi từ tân sinh viên non nớt, đã thành… lão làng đại học.
Ngày đón tân sinh viên, tôi cũng đi đón đàn em khóa dưới.
Trong đó có một cậu em nhìn rất non, rất dễ thương.
Nhìn là muốn cưng chiều.
Từ làm quen hôm đón tân sinh viên, đến cùng câu lạc bộ, chúng tôi từ thơ văn bàn sang triết học nhân sinh.
Tâm đầu ý hợp.
Tất nhiên, chỉ trò chuyện khi sinh hoạt CLB.
Điện thoại của tôi không còn chức năng xã hội nữa rồi.
Cậu em tỏ tình.
Tôi nhìn sâu vào mắt cậu ấy, nghiêm túc nói:
“Chị từng yêu một người đàn ông.”
Cậu ấy: “Em không để tâm.”
Tôi: “Chị cũng từng yêu một người khác nữa.”
Cậu ấy: “Em không để tâm.”
Tôi:
“Chị thề sẽ chia tay họ.
Nhưng chị không chắc mình làm được.”
Cậu ấy:
“Em cũng không để tâm.”
Tôi hỏi:
“Vậy em để tâm điều gì?”
Cậu ấy:
“Em để tâm là… chị có yêu em hay không.”
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì Vinh Trạch An và Ôn Dục Ngôn một trước một sau,
bước vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Một người ngồi, một người dựa bàn.
Cả hai đều… dáng vẻ lười biếng như không liên quan gì đến thế giới.
Ôn Dục Ngôn cười:
“Chúng tôi đến không đúng lúc à?”
Vinh Trạch An nhếch mép:
“Không! Chúng tôi đến… đúng lúc lắm.”
Anh ta kéo lỏng cà vạt, ngoắc ngoắc tôi:
“Lại đây.”
Tôi nhìn hành động đó, nhớ đến cái lưng suýt gãy của mình, lại nhớ đến những lỗi lầm trong quá khứ…
Cũng như… những lỗi lầm tôi sắp mắc phải…
Tất cả… cũng chỉ tại lũ con trai đẹp quá đáng, suốt ngày chọc nhầm tim tôi.
Tôi vốn dĩ là một cô gái ngoan, thuần phong mỹ tục…
(Hoàn chính văn – tung hoa.) 💐🌸🌼