Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8paz9aLmle

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tro nhang văng đầy người mụ ta, bay khắp phòng.

Mụ già gào lên, lăn xuống ghế, luống cuống phủi đống tro nóng bỏng còn bám trên người.

“Mày… mày muốn giết bà nội mày à?!”

“Báo công an! Báo công an bắt nó đi!”

Mụ ta đầu tóc rối bù, mặt mũi tro bụi, đôi mắt dài sắc như tam giác, ánh lên độc ác như rắn độc.

Tôi lau nước mắt, cúi xuống nhặt lại cái lư hương rơi lăn dưới đất.

Không cần phân biệt ai ra ai, tôi ném loạn lên đám người kia.

Tôi không còn gì để mất.

 Mẹ tôi chết rồi.

 Căn nhà này… đã chẳng còn ai là “người thân” nữa.

Một đứa, tôi ném không lỗ.

 Hai đứa, tôi ném càng lời.

 Gọi cảnh sát? Càng hay!

 Cùng nhau “hỗn chiến”, ai sợ ai?

11

Ba tôi lập tức ôm lấy vợ bé và đứa con riêng, kéo cả hai chạy trốn vào phòng ngủ chính.

Tôi lao thẳng vào theo, tóm lấy tóc thằng bé đang gào khóc om sòm, rồi đạp mạnh một cú vào đầu gối nó.

“Bịch!”

Thằng bé quỳ rạp xuống trước linh cữu mẹ tôi, miệng khóc thét đến xé họng, gào rống trong đau đớn.

Ba tôi mắt đỏ ngầu, lao tới định đánh tôi.

Tôi siết chặt tóc thằng bé không buông, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ông ta, lạnh lùng nói từng chữ:

“Ông dám đánh tôi một cái, tôi lập tức đập đầu con trai ông một cái.”

 “Xem thử là nắm đấm của ông cứng, hay đầu thằng con ông cứng hơn.”

12

Cái lư hương bằng đồng nặng cả chục ký, tôi xách lên tay mà nặng trịch.

 Nếu mà quật vào đầu ai… kết cục thế nào cũng đoán được.

Ba tôi khựng lại, đứng yên không dám tiến lên.

Con mụ tiểu tam bên cạnh thì gào khóc ầm trời, vừa la hét vừa cấu véo tay ông:

“Anh còn đứng đó làm gì! Mau đi cứu Tiểu Bảo!”

 “Đồ vô dụng! Đồ ăn hại!”

“Anh cả đời sợ vợ thì thôi đi, đến con gái cũng trị không nổi à?!”

Từ “ăn hại” – đúng điểm tử huyệt.

Mặt ba tôi tối sầm lại, đen như đáy nồi.

Cả đời này, ông ghét nhất bị chửi là “vô dụng”.

“Chát!”

Ông vung tay tát mạnh vào mặt mụ đàn bà đó, đến mức bà ta đứng chết lặng tại chỗ, không dám động đậy.

Ba tôi trông như con sư tử điên loạn, nắm chặt tay, khí thế hung hãn như muốn lao vào giết tôi.

Tôi một tay xách lư hương, một tay ấn chặt đầu thằng con riêng của ông ta, ép nó quỳ rạp dưới linh cữu mẹ tôi, bắt nó lạy đủ 49 cái “đầu hiếu tử”.

Đến cái cú cuối cùng, nó gục luôn tại chỗ, trán sưng một cục to như quả trứng.

Tôi ném xác nó lại cho mẹ nó, xách lư hương, bước lên đối mặt với ba tôi.

Ông ta trừng mắt, giọng như nghiến răng:

“Mày không sợ tao khiến mẹ mày… chết không chốn chôn sao?”

Tôi bật cười thành tiếng.

Trước mắt tôi giờ đây, chỉ là một kẻ thất bại đến tội nghiệp.

Tôi ngẩng đầu, giọng lạnh như băng:

“Cái ‘nhà tổ’ của ông chẳng qua cũng chỉ là một cái bể phốt đội mồ lên thôi.”

 “Ai mà muốn chôn ở đó, chắc đầu óc có vấn đề.”

“Việc lo hậu sự cho mẹ – để tôi.”

 “Không liên quan gì đến ông cả.”

“Nể tình con trai ông đã ‘dập đầu chịu tội’ trước linh cữu mẹ tôi, tôi không truy chuyện cũ nữa.”

12

Biết chuyện mẹ tôi sang tên căn nhà cho tôi, ba tôi lập tức phát điên, tức giận đến mức gọi cảnh sát tại chỗ.

Cảnh sát đến, kiểm tra giấy tờ nhà, tất cả đều đúng luật – rồi rời đi không nói gì.

Bà nội và chú út thấy sổ đỏ, liền ngồi phệt xuống đất như trời sập.

Đặc biệt là bà nội, vừa đập đùi vừa gào:

“Trời ơi, bị nó lừa rồi!

 Tao đã nói phải đưa nó về sớm, không nghe, còn đợi nó thi đại học xong!”

 “Cái bản cam kết chết tiệt kia, sớm biết thì ép nó đi sang tên luôn cho rồi!”

Tôi nghe mà rối như tơ vò.

 “Lừa”? Là sao?

 “Cam kết”? Lúc tôi thi đại học, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

13

Ba tôi móc ra một bản cam kết cũ vàng ố, nói lớn:

“Chính tay bà ấy ký đấy, đừng hòng chối.

 Tôi không ép, bà ấy tự nguyện.”

Tôi cầm tờ giấy – nét chữ là của mẹ tôi, không thể sai.

 Đọc đến từng dòng, lòng tôi đắng ngắt – cay chát – đau đến chết lặng.

Hóa ra…Ngay trước kỳ thi đại học của tôi, ba tôi đã công khai trở mặt với mẹ.

Ông dắt tiểu tam và con riêng về nhà, chiếm giường – chiếm bàn – chiếm không khí.

 Mẹ tôi sốc đến phải nhập viện.

Ông còn dọa nếu bà không sang tên căn nhà, sẽ đánh gãy tay tôi, khiến tôi không thi đại học được.

Còn con tiểu tam kia?

 Đứng trước giường bệnh, sỉ nhục mẹ tôi là “con gà mái không biết đẻ trứng”.

Mẹ tôi lúc đó phát bệnh tim, suýt phải vào ICU.

 Nhưng vì tôi đang ôn thi, bà chọn nhịn – chọn nhún – chọn chịu đựng.

Bà ký giấy cam kết, hứa sau khi tôi thi xong, sẽ sang tên nhà cho ba tôi.

Không ngờ, cả lũ kia vẫn không nhịn nổi mà lộ mặt trước thời hạn.

Căn nhà đó là nhà học khu, trị giá khoảng 3 triệu tệ – Là tài sản trước hôn nhân của mẹ.

Cả nhà ba tôi ai cũng coi đó là thứ “sớm muộn gì cũng thuộc về họ”.

 Ngay cả con tiểu tam cũng nghĩ đó là tài sản của con trai ả.

Nhưng không ai ngờ, ngay chiều hôm tôi thi xong, mẹ tôi đã sang tên căn nhà cho tôi, và giấu giấy tờ trong hành lý.

14

Ba tôi còn ra rả đòi phần tiền bảo hiểm, nói đó là tài sản hôn nhân, ông có quyền.

 Rồi lại đòi chia tiền tiết kiệm.

Nói càng lúc càng to, cuối cùng chỉ thẳng vào ảnh thờ mẹ tôi mà mắng:

“Cả đời mày tính toán chi li, giấu tiền không ai bằng!

 Bây giờ chết là quả báo, đáng đời! Ha ha ha ha…”

Các dì tôi ngồi khóc như mưa, hai cậu thì đỏ bừng mắt, định lao vào xử lý ba tôi ngay tại chỗ.

Phía ông bà nội và các chú cô bên nội, mặt ai nấy xám xịt, không dám ho he.

 Từng ấy năm hút máu mẹ tôi, giờ chỉ có thể cúi đầu chờ xử lý.

Lúc này, cô tôi hừ lạnh nhìn tôi:

“Tiểu Vũ, con gái thì cần nhà làm gì?

 Nhường lại cho em trai đi, nó cần học, còn con thì sau này lấy chồng có nhà chồng lo.”

Tôi ngẩng đầu, cười lạnh, xé toạc tờ cam kết thành từng mảnh.

Tôi nhìn thẳng vào đám người đó, từng chữ như tát vào mặt:

“Muốn căn nhà để đi học à? Được thôi.”

Tôi chỉ vào đứa con riêng của ba:

“Kêu nó và mẹ nó tới quỳ trước linh cữu mẹ tôi, dập đầu canh linh mấy đêm.”

 “Tôi sẽ suy nghĩ.”

“Còn không… thì lượn. Ai ở đâu, về đó.”

Tiểu tam gào lên, giọng biến dạng:

“Cô dám?! Con tôi sao phải canh linh cửu cho con đàn bà đã chết đó?!”

Tôi lau khô nước mắt, cười mỉa:

“Mọi người đều nghe thấy rồi nhé.”

 “Không phải tôi nhẫn tâm với em trai mình đâu.”

 “Là mẹ nó… không muốn cho nó học trường tốt.”

“Không phải phụ nữ làm mẹ thì phải mạnh mẽ sao?

 Chút ‘hi sinh nhỏ’ này mà còn tiếc, thì đừng mơ cửa học khu!”

15

Mụ đàn bà đó tát ba tôi một cái nảy lửa, rồi dắt con bỏ đi.

Ba tôi hốt hoảng định đuổi theo, nhưng bị hai cậu tôi giữ lại, mỗi người tặng cho ông một cái tát.

Phía ông bà nội, không ai dám ho he.

 Bọn họ sợ tôi phát điên thật.

Ba tôi bị ép quỳ trước linh cữu mẹ, mặt mũi bầm dập.

 Vừa khóc, vừa chửi mắng người đã khuất:

“Bà lúc nào cũng coi thường tôi, gọi tôi là đồ vô dụng, thằng hèn!

 Bà không đưa lương, chỉ biết gửi tiền về nhà mẹ đẻ, tôi không biết chắc?”

 “Bà mới là người độc ác, cả đời mưu mô, giờ chết cũng không yên.”

Những lời đó khiến cả nhà mẹ tôi phẫn nộ.

Cậu cả tôi lao tới đá ba tôi một cú, quát:

“Mày nói rõ ràng coi: Tiền gửi về bên ngoại cái gì?

 Bớt vu khống cho em gái tao!”

“Bao nhiêu năm qua, ai lo chuyện trong nhà?

 Mày đã từng bỏ ra một đồng học phí cho con gái chưa?”

Ba tôi bị đánh, vẫn mặt dày quát lên:

“Tiền tiết kiệm trong nhà sạch bách rồi!

 Không phải đưa cho tụi bây thì còn cho ai?!”

“Tôi tính rồi! Cộng cả tiền bảo hiểm cũng phải hơn 50 vạn!

 Còn dám chối?!”

Cậu tôi giận đến không nói được, đá thêm cú nữa.

“Nói xàm cái gì? 50 vạn mặt mày có thấy không?

 Học phí đại học, sinh hoạt của cháu tao – mày bỏ ra đồng nào chưa?”

Ba tôi lúc này đã trơ mặt, bò dậy chỉ tay vào tôi, hét:

“Nó là đứa con gái vô tích sự!

 Đáng ra nên gả sớm lấy sính lễ về!

 Nuôi đến lớn chỉ tốn cơm tốn gạo!”

“Tiền trong nhà đều phải để lại cho con trai tôi, dựa vào đâu mà chia cho nó?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương