Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không ai trả lời hắn cả.
Vì người trong lòng đã ngủ ngon lành mất rồi.
Trần Hỉ Việt chăm chú nhìn gương mặt tôi khi đang ngủ say, trong đáy mắt như có cả một dải ngân hà cuộn sóng, những cảm xúc đặc quánh, sâu không thấy đáy.
Hắn cúi đầu, môi mỏng dịu dàng in lên trán tôi một nụ hôn rất khẽ.
Giọng nói thì thầm như gió đêm:
“Mai nói cho em biết.
Ngủ ngon, vợ yêu.”
11
Nhưng Trần Hỉ Việt… đã không kịp đợi đến ngày mai.
Sáng hôm sau, lúc anh tỉnh dậy – tôi đã rời đi.
Tôi đã đặt sẵn vé máy bay từ trước.
Khi máy bay cất cánh, tôi lại một lần nữa không kìm được nước mắt.
Tôi không nỡ rời xa mẹ.
Không nỡ xa những người, dù từng đối xử tệ bạc với tôi, nhưng vẫn có lúc cho tôi một chút tình thương.
Và… tôi không nỡ xa Trần Hỉ Việt.
Nhưng không sao.
Thời gian sẽ xoa dịu tất cả.
Một năm nữa, khi hợp đồng kết thúc, chúng tôi sẽ ly hôn như đã thoả thuận.
Rồi anh sẽ có một người vợ xứng đáng hơn.
Còn tôi – từ giờ về sau – sẽ sống vì mình, vì con.
Đến Singapore, tôi mua một căn biệt thự, thuê người giúp việc, chăm sóc bản thân.
Tôi không biết Trần Hỉ Việt có tìm tôi hay không.
Tôi đã thay toàn bộ thiết bị liên lạc, cắt đứt mọi kết nối với Bắc Kinh.
Tôi bắt đầu lại từ đầu – vẽ thiết kế, thành lập công ty thời trang.
Cuộc sống yên ả, đầy đủ, thoải mái.
Mang thai đến tháng thứ tám, tôi tình cờ thấy bản tin truyền hình quốc nội.
Tập đoàn Trần thị xảy ra biến động lớn.
Trần Hỉ Việt chính thức tiếp quản, trở thành người đứng đầu gia tộc.
Ra ngoài đều có trực thăng hộ tống.
Anh mặc áo khoác dài màu đen, bị bắt gặp vài khung hình.
Vẫn gương mặt đó – điển trai, khí chất hơn người.
Nhưng…Biểu cảm anh lại trống rỗng, mệt mỏi, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tôi chỉ dám nhìn vài giây, rồi tắt tivi.
Chỉ cảm thấy mắt mình cay xè.
Tôi áp tay lên bụng đã nhô cao, khe khẽ hát ru:
“Bé con à… con nghe thấy không?
Ba con… giỏi lắm đó nha…”
Một tháng sau, vào một buổi sáng.
Tôi lại thấy bản tin thời sự:
“Vào lúc 8 giờ 25 phút sáng nay, chiếc siêu xe của người thừa kế Tập đoàn Trần thị đã mất lái, đâm vào trụ cầu Nam Lộ…
Hiện vẫn chưa rõ tình trạng thương vong…”
Tôi vụt đứng dậy.
Cùng lúc đó, một cơn đau quặn bụng dữ dội đánh úp tới…
12
Tôi sinh con thuận lợi.
Là một bé gái, nặng 3,3 kg.
Bác sĩ nói, đây là đứa trẻ sơ sinh xinh đẹp nhất bà từng thấy.
Chắc là… thừa hưởng từ tôi.
Và có thể… cũng từ ba con bé nữa.
Gương mặt Trần Hỉ Việt ấy… không di truyền thì quá uổng.
Nhưng không biết…Giờ này, anh đang ở đâu?
Tôi nằm viện một tuần, ngày nào cũng dõi theo tin tức.
Đến khi được xuất viện, tôi không chịu nổi nữa, liền đăng nhập lại tài khoản WeChat cũ.
Có hàng nghìn tin nhắn chưa đọc.
Hơn phân nửa là từ Trần Hỉ Việt.
【Trang Vũ Miên, em lại lén đi đâu rồi? Mau về nhà, hôm nay phải đi khám thai.】
【Em không trả lời?】
【Giận à?】
【Ngoan mà, đừng giận nữa. Anh và Phó Miên thật sự không có gì. Anh cũng không thích cô ta, em tự tưởng tượng thôi. Anh chưa từng chạm vào cô ta.】
【Là lỗi của anh, lẽ ra phải giải thích sớm. Dạo này anh bận chuyện gia đình.】
【Không chịu trả lời?】
【Anh giận thật đấy.】
【Được rồi, anh không giận nữa. Em nhắn cho anh một chữ thôi cũng được. Đừng để anh lo lắng đến phát điên.】
【Em đang ở đâu? Điện thoại không bắt máy?】
【Em dám chạy à? Em tin không, anh tìm được em, anh đánh gãy chân em luôn!】
【Tủ đồ em cũng dọn sạch… Em định bỏ đi thật à? Trong mắt em, anh còn tệ hơn cả Hách Uyên?】
【Trang Vũ Miên, em thử rời đi xem?!】
…
【Anh nhớ em.】
【Em có thể trả lời anh một câu không? Anh thật sự nhớ em lắm.】
【Anh xin em đấy.】
【Vợ à…】
【Em… không cần anh nữa sao?】
【Em thật sự… không cần anh nữa rồi.】
Tôi lướt từng tin nhắn, ngón tay run lên bần bật.
Toàn bộ những dòng chữ ấy… đều được gửi lúc 3–4 giờ sáng.
Anh không ngủ… chỉ để chờ một tin nhắn từ tôi?
Tôi mở phần bạn bè, thấy người anh trai của Trần Hỉ Việt vừa đăng bài.
Nội dung chỉ có một dòng:
“Trần Hỉ Việt đã mất.”
“Tai nạn giao thông. Mất lái. Đâm cầu. Không cứu kịp.”
Chết vào đúng ngày tôi sinh con.
13
Tôi không nhớ mình đã đặt vé thế nào, đến sân bay ra sao.
Chỉ nhớ… suốt quãng đường đó, tôi run như cầy sấy.
Tim đập đến nghẹn, nhưng đầu óc lại lạ lùng tỉnh táo.
Tôi để con gái – bé Hỉ Hỉ – lại cho một người bạn thân tín.
Rồi lên chuyến bay nhanh nhất trở về Bắc Kinh.
Máy bay hạ cánh.
Khoảnh khắc bước xuống, tôi có cảm giác như xuyên không về kiếp trước.
Tôi không mang theo hành lý, chẳng quan tâm mệt mỏi, chỉ muốn chạy ngay đến căn hộ của tôi và Trần Hỉ Việt.
Mở cửa bước vào.
Căn nhà vẫn y nguyên như lúc tôi rời đi.
Từng góc bàn, từng chậu cây, thậm chí…
Bàn chải và khăn mặt của tôi – vẫn ở đó.
Tủ lạnh vẫn có sữa tươi và đồ ăn vặt tôi thích nhất.
Mà tất cả đều là hàng mới, còn hạn dùng.
Rõ ràng có người… đều đặn thay mới mọi thứ.
Tôi lục tung khắp căn hộ, nhưng không thấy anh đâu.
Hoảng hốt, tôi lao xuống cầu thang chạy đi tìm.
Nhưng vừa ra khỏi toà nhà, tôi mới để ý, cả khu dân cư, vốn tấp nập người qua lại… trống rỗng đến đáng sợ.
Yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng gió luồn qua khe tường.
Ngay cả lối phụ, đường mèo chui… đều bị chắn bằng tấm sắt lớn.
Tiếng bước chân đồng loạt vang lên sau lưng.
Tôi xoay người, cả một đội vệ sĩ áo đen chạy tới bao vây tôi như phim hành động.
Ở giữa, một lối trống được dạt ra.
Một bóng dáng cao lớn, từ từ tiến lại.
Là Trần Hỉ Việt.
Phản xạ đầu tiên của tôi là: May quá, anh không chết.
Cái tên hãm nào đăng tin kia, lát nữa tôi sẽ đập nó bay não.
Phản xạ thứ hai: Anh gầy đi rồi.
Phản xạ thứ ba: Chết rồi, bị bắt rồi!!!
Tôi theo bản năng lùi lại.
Trần Hỉ Việt bước nhanh đến, ánh mắt như có tia laser xuyên não.
“Chạy à?”
Anh đứng đối diện tôi, giọng trầm hẳn:
“Trang Vũ Miên, cô thử chạy lần nữa xem tôi có vặt chân cô không?”
14
Tôi bị anh áp tải trở về căn hộ.
Ngồi lại nơi từng đầy kỷ niệm, tôi vừa bối rối vừa hoang mang… lại hơi… nhớ.
Ánh mắt tôi lướt quanh, cố nén xúc động.
“Nhìn gì đấy?” Trần Hỉ Việt lạnh giọng, “Tính đào hố chuồn nữa à?”
Anh nhướn mày, giọng vừa mỉa vừa điên:
“Cô có thể nhảy thẳng ra cửa sổ.
Đi luôn một chuyến đầu thai, khỏi phải chạy vòng vòng nữa.”
“…Anh!”
“Hay muốn chui ống thông gió? Muốn tôi đỡ mông cho chui ra nhanh không?”
“Trần Hỉ Việt!!”
Tôi cắn môi bật dậy, “Anh còn nói kiểu đó nữa tôi giận thiệt đó!
Tôi lo cho anh chết rồi mới vội vã bay về đó!”
“Chết? Cô mà cũng lo tôi chết à?”
“Dĩ nhiên tôi lo!! Tôi sợ đến chết luôn á!!”
Tôi bật thốt ra trong cơn kích động.
Trần Hỉ Việt sững người.
Anh nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ rực như đốt cháy từ bên trong.
Mắt anh đầy tơ máu, rõ ràng là đã lâu rồi không ngủ nổi.
15
Người đàn ông trước mặt, chẳng còn là tên Trần Hỉ Việt cợt nhả, phóng túng ngày xưa nữa.
Tôi quay đi, mắt cay xè.
Ngay lúc ấy, điện thoại trong túi tôi reo lên.
Hiển thị người gọi: “Bảo Bối”
Trần Hỉ Việt tay dài chân dài, vươn một phát giật luôn điện thoại.
Tôi phản ứng cực nhanh, ấn tắt!
“‘Bảo Bối’?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, cục yết hầu trượt lên xuống.
“Em… có bạn trai mới ở nước ngoài rồi hả?”
“…”
Thực ra đó là dì giúp việc. Dì đặt tên nick WeChat là “Bảo Bối”, vậy thôi mà…
“Con ở đâu?”Anh nhìn chằm chằm vào màn hình vừa tắt, giọng trầm hẳn: “Để anh đi đón.”
Tôi cắn môi, khẽ nói:
“Đó là… con của em.”