Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trần Hỉ Việt nghiến răng:
“Chứ chẳng phải cũng là giống của anh à?”
Tôi nghẹn lời.
Anh gằn giọng:
“Hôm đó em ngủ rõ ràng là trên giường anh, sáng ra còn giả bộ ngơ ngác nói không nhớ gì.
Anh mừng phát khóc vì tưởng được mộng xuân thật.
Em còn dám chối?”
“Anh còn cho người đưa Hách Viễn đi xét nghiệm mấy tháng liền, chích hơn trăm mũi, chứng minh hắn vô sinh hoàn toàn.
“Đứa bé là con anh, Trang Vũ Miên! Từ đầu đến cuối em đều mang thai con anh!!!”
Tôi cứng họng, chỉ biết lí nhí:
“Em… em sợ anh không muốn có con…”
“Anh khùng lắm mới không muốn con của mình!”
“Nhỡ sau này ảnh hưởng chuyện anh cưới vợ khác, hoặc… làm người kia – bạch nguyệt quang – không vui thì sao? Nhỡ anh bắt em phá bỏ thì…”
Tôi cúi gằm xuống, biết không thể cãi được.
“Xin lỗi anh, Trần Hỉ Việt… Em sai rồi. Em chỉ… chỉ muốn giữ lại đứa bé này thôi.”
Anh nhìn tôi rất lâu.
Tôi tưởng anh sẽ tiếp tục nổi điên, nhưng anh đột nhiên hỏi:
“Bạch nguyệt quang là cái gì?”
Tôi dở khóc dở cười:
“Là người con gái anh khắc cốt ghi tâm á, là Phó Miên đó! Là người trong lòng anh…”
Trần Hỉ Việt quay đầu, gằn với bảo vệ ngoài cửa:
“Đi giết Phó Miên, mang xác về cho tôi.”
“!?!!”
Tôi giật mình hét lên:
“Ê! Trần Hỉ Việt anh bị điên hả!”
“Anh chưa từng thích Phó Miên!
Anh ghét cái tên đó từ hồi cấp hai!”
Tôi cứng họng:
“Nhưng… anh viết thư tình cho cô ta mà. Còn ‘Miên Miên’, ‘em là ánh sáng của đời anh’ các kiểu…”
“Anh viết là ‘Miên Miên’ – ‘Miên’ trong ‘ngủ’ đó đồ ngốc!
Là em – Trang Vũ Miên!
“Hồi đó anh chơi bóng té gãy tay phải, chữ viết xấu như gà bới.
Anh nhờ chú in ấn đầu ngõ đánh máy lại thư.
Kết quả ổng gõ sai chữ ‘Miên’ thành ‘Miên’ khác.
In ra rồi còn niêm phong luôn!”
Tôi há hốc.
“Còn hôm em dắt Phó Miên về nhà, đúng, cô ta cũng ảo tưởng rằng anh thích cô ta.
Anh đã nói thẳng luôn rồi – lần sau xuất hiện trước mặt em, anh sẽ không khách sáo.”
Trần Hỉ Việt đột ngột đứng phắt dậy.
Mắt đỏ ngầu, giọng nghiến răng:
“Trang Vũ Miên! Anh nói lại lần nữa:
Anh không thích Phó Miên!
Người anh thích là em!
Là em đó đồ ngốc!
“Dù em bỏ trốn, không thèm nhìn mặt anh, anh vẫn thích em.
Anh…thích em đến chết luôn rồi!
Chỉ cần anh chưa chết, em đừng hòng lấy ai khác!!!”
Cả phòng khách im bặt.
Đội bảo vệ hiểu chuyện, âm thầm lùi ra ngoài, đóng cửa.
Tôi ngồi ngây ngốc tại chỗ.
“Miên Miên”… là tôi?
Đêm đó, người anh gọi tên… cũng là tôi?
Trần Hỉ Việt đứng đó chờ tôi trả lời.
Không thấy tôi phản ứng, anh cau mày, bước tới:
“Trang Vũ Miên? Em điếc à?”
“…Ê? Em còn ở đó không?”
Anh ngồi xuống, cúi đầu, giọng trầm đi rõ rệt:
“Xin lỗi, anh không nên quát em.
Anh biết anh sai rồi.
Chỉ là… anh sợ em lại bỏ đi lần nữa.
“Nếu em không muốn ở bên anh… Em cũng phải nói lý do chứ.
Anh…”
Không để anh nói hết.
Tôi nhào tới, hôn anh.
“Em không từ chối, Trần Hỉ Việt, em cũng thích anh.
Em không chạy nữa.
Không bao giờ chạy nữa.
Em sai rồi. Chúng ta cùng tha thứ cho nhau, được không?”
Trần Hỉ Việt cứng người.
Trong đôi mắt u tối kia, ánh sáng như tràn ngập trở lại.
Anh đưa tay ôm lấy đầu tôi, hôn sâu như muốn đem tất cả những đau khổ, nhớ nhung, dằn vặt cuốn trôi hết.
Nụ hôn gấp gáp, điên cuồng.
Anh bế bổng tôi lên, vừa hôn vừa đi về phía phòng ngủ.
Tôi níu lấy cổ anh, lúng túng bật thốt:
“Trần Hỉ Việt! Em mới sinh xong mà… anh làm gì đấy!”
“Ừ, ai bảo mới sinh xong đã trốn chạy, không giữ gìn sức khỏe?”
“Để anh kiểm tra tuyến sữa giúp con gái một chút.”
“Anh… vô liêm sỉ! Chờ đã!
Mà sao anh biết là con gái…”
“Anh thích con gái.
Miễn giống em là được.
Vì… anh yêu em.”
15
Khi con gái tôi – bé Hỉ Hỉ – tròn hai tuổi, tôi và Trần Hỉ Việt tổ chức hôn lễ công khai.
Người đàn ông này đúng là giàu đến vô nhân tính, tôi nghi ngờ anh ta copy nguyên quy trình từ một đám cưới hoàng gia nào đó, xa hoa đến mức chính tôi cũng thấy ngại ngùng phát khiếp.
Tôi còn mời cả Phó Miên đến dự.
Và chân thành xin lỗi cô ấy.
Hồi cấp ba, bức thư tình kia để trên bàn tôi.
Tôi vừa thấy hai chữ đầu là “Miên Miên”, tưởng viết cho cô ấy nên đưa thẳng cho cô.
Phó Miên cũng tưởng Trần Hỉ Việt thích mình.
Từ đó mà lời đồn lan truyền khắp trường, biến thể ra cả tá phiên bản.
Phó Miên kể lại, hồi đó mỗi lần tan học môn múa, cô đều thấy Trần Hỉ Việt xách áo khoác, đứng ngoài giảng đường.
Ban đầu cô nghĩ anh đợi mình.
Nhưng vừa đến gần nói chuyện, anh lại lạnh tanh như băng, chẳng thèm liếc mắt.
Giờ cô mới hiểu, anh đang đợi tôi.
Vì lớp múa tan muộn, anh sợ tôi về một mình nguy hiểm, nên lặng lẽ theo sau, đưa tôi về nhà.
Còn tôi, lúc đó thì…thích một anh khóa trên cao cao gầy gầy, thư sinh, học giỏi.
Thậm chí còn học đòi viết thư tình.
Kết quả? Hôm sau bị Trần Hỉ Việt “tố cáo” thẳng lên giáo viên chủ nhiệm.
Từ đó, oan gia chính thức kết thù.
Chúng tôi cãi nhau, chọc nhau, đấu võ mồm từ cấp ba tới khi ra trường, tới tận lúc trưởng thành.
Tôi vì sao mãi vẫn độc thân?
Vì chỉ cần tôi xuất hiện ở đâu trong thành phố này, y như rằng, Trần Hỉ Việt có mặt ở đó.
Rốt cuộc mọi buổi tụ họp bạn bè đều hóa thành… sân khấu solo của hai chúng tôi.
Cả đời tôi – mọi ký ức liên quan đến “đàn ông” – đều là anh.
Chúng tôi đấu miệng lâu quá, đến mức… Thành ra người hiểu nhau nhất.
Giờ ngẫm lại, cái tên chó chết này đúng là đầy mưu mô!
Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang bế con gái mình phía xa.
Anh cũng nhìn tôi, đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ híp lại, môi mỏng mấp máy, tôi đọc được khẩu hình:
“Vợ ơi, muốn hôn em quá.”
Đồ mặt dày! Ban ngày ban mặt mà nghĩ mấy chuyện đó!
Tôi lườm anh một cái, nhưng khoé miệng lại không kiềm được cong lên.
Tôi bước tới, hướng về phía chồng và con, mỗi bước đều vững vàng, trong mắt là sự bình yên và hạnh phúc chưa từng có.
(Hoàn chính văn.)