Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Tôi bỗng nghĩ, chắc Hứa Chiêu Chiêu trong truyện.
Chính là bị mấy hành động mập mờ không ranh giới của Tống Ninh Tự làm lạc hướng.
Mới càng ngày càng lún sâu, cuối cùng trở thành nữ phụ thảm hại.
Lục Nhiễm cãi nhau với Tống Ninh Tự, anh ta liền chạy tới tìm tôi.
Giả vờ mập mờ để chọc tức Lục Nhiễm.
Sau đó họ làm lành, tôi thì bị đá không thương tiếc.
Đúng là rẻ mạt đến buồn cười.
Tôi đứng dậy chuyển sang ghế bên cạnh.
Tống Ninh Tự rõ ràng hơi sững sờ.
Nếu là trước đây, chỉ cần tí ám muội này thôi tôi đã xiêu lòng, bám riết không buông.
“Chiêu Chiêu, dạo này cậu làm sao vậy?”
“Không làm sao.”
Tôi nhìn thẳng anh ta, mặt không cảm xúc:
“Chỉ là cậu có bạn gái rồi thì chúng ta nên giữ khoảng cách.”
Tống Ninh Tự nhìn tôi thật sâu hai giây, bỗng bật cười:
“Thì ra Chiêu Chiêu ghen à.”
Tôi suýt phun hết mấy viên takoyaki mà Cố Bình Kinh mua cho tối qua.
Đám bạn anh ta cũng bắt đầu hùa theo.
“Được rồi, Hứa Chiêu Chiêu, làm giá nữa đi, khóc lóc cũng chỉ có mình thôi.”
“Nhìn cô ấy diễn kìa, trong lòng chắc vui chết.”
“Thật ghen tị với Ninh Tự, chưa bao giờ bị ế.”
Tôi cười khẩy lạnh lẽo.
Đúng vậy, Tống Ninh Tự chưa bao giờ ế.
Anh ta cãi nhau chia tay với Lục Nhiễm, thì Hứa Chiêu Chiêu ngốc nghếch lại lót sẵn làm phương án dự phòng.
Bị dày vò trong tình cảm.
Bị Lục Nhiễm ghét cay ghét đắng.
Đến cuối cùng, người ta viên mãn hạnh phúc, còn cô chết trong viện tâm thần.
Khi đó Tống Ninh Tự bế vợ con, đã từng nhỏ một giọt lệ cho Hứa Chiêu Chiêu chưa?
“Tống Ninh Tự.”
Tôi bình tĩnh gọi tên anh ta.
“Chúng ta đều đã là người lớn.”
“Đừng làm mấy trò con nít nực cười như vậy nữa được không?”
“Hứa Chiêu Chiêu…”
Tống Ninh Tự định nói gì đó.
Thì cửa phòng bao bỗng bị đẩy ra.
Lục Nhiễm bước vào.
Vừa nhìn thấy Tống Ninh Tự, mắt cô ta lập tức đỏ lên.
Nhưng Tống Ninh Tự vẫn ngồi yên.
Thậm chí trên gương mặt thanh tú còn nở nụ cười dịu dàng.
“Chiêu Chiêu, tôi nhớ cậu thích ăn cá ở đây, tôi gọi sẵn cho cậu rồi.”
“Cậu còn muốn ăn gì cứ nói, tôi kêu phục vụ mang thêm.”
Anh ta không thèm liếc Lục Nhiễm lấy một cái, chỉ nhìn tôi dịu dàng.
Tôi thấy thật buồn nôn và nực cười.
Không thèm nói thêm câu nào, đứng dậy định đi ra.
Nhưng đúng lúc đó Cố Bình Kinh đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt tôi vừa chạm anh thì vội né tránh.
Tim đập thình thịch.
Lòng dâng lên vô vàn bong bóng ngọt ngào.
Rõ ràng anh nói không muốn đến tụ tập.
tôi thật ra cũng không muốn.
Chỉ vì bị bạn lôi đi.
Cô ấy tối nay muốn tỏ tình với người tôi thích.
Không đủ dũng khí, năn nỉ tôi đi cùng.
Ai ngờ Cố Bình Kinh cũng tới.
Anh ghét mấy chỗ ồn ào kiểu này nhất.
Tôi nhìn anh ngồi đối diện.
Tim như con thỏ đập loạn.
Không dám nhìn lâu.
Sợ bị người ta nhận ra.
“Cố Bình Kinh.”
Lục Nhiễm vốn ngồi góc tường khóc đỏ mắt.
Bỗng đứng dậy đi đến bên cạnh anh.
“Tôi có chuyện muốn hỏi, tiện không?”
Vừa nói vừa định ngồi xuống cạnh anh.
13
Nhưng cô ta còn chưa kịp ngồi hẳn. Cố Bình Kinh đã đứng lên, đổi sang chỗ khác.
“Không tiện.”
Anh lạnh lùng liếc Lục Nhiễm: “Bạn gái tôi sẽ không vui.”
Cả phòng như nổ tung.
Lục Nhiễm kinh ngạc đến ngây người: “Cố Bình Kinh, cậu có bạn gái rồi? Là trong lớp tôi hay trường tôi?”
“Sao chưa từng nghe nói?”
“Đúng đó, rốt cuộc là ai vậy?”
“Thật tò mò muốn chết, Cố Bình Kinh thích kiểu con gái nào!”
Bạn thân tôi bóp tay tôi suýt hét lên.
“Chiêu Chiêu, trời ơi, Cố Bình Kinh vừa nãy ngầu quá đi mất!”
“Ahhhh thấy Lục Nhiễm bị nghẹn lời mà cười chết.”
“Nhưng bạn gái anh ấy là ai vậy? Cố Bình Kinh giỏi thế kia, bạn gái sướng thật!”
“Ghen tị chết mất, thật sự ngưỡng mộ cô ấy quá!”
Mặt tôi đỏ bừng, vội đưa tay bịt miệng bạn: “Nhỏ tiếng thôi, Lộ Lộ.”
“Ơ nhưng Chiêu Chiêu, mặt cậu đỏ kìa, bị sốt à?”
Tôi cuống quýt đứng lên đi ra ngoài: “Ở đây hơi ngột.”
“Tớ đi vệ sinh.”
“Muốn tớ đi cùng không?”
“Không cần.”
Vừa đi ra cửa.
Tôi có cảm giác ánh mắt Cố Bình Kinh rơi trên lưng tôi.
Rồi nghe thấy giọng anh.
“Là bạn cùng trường.”
“Cô ấy gan nhỏ, rất ngoan, tôi sợ dọa cô ấy nên chưa công khai.”
“Chúng ta quen không?”
Lục Nhiễm hỏi dồn: “Chắc chắn rất xinh và dáng đẹp nhỉ?”
“Gu cậu cao thế, gái bình thường cậu đâu để mắt.”
Có người hùa theo: “Có đẹp hơn hoa khôi lớp tôi không?”
Lục Nhiễm giả vờ ngại ngùng: “Đừng nói bậy chứ, chắc chắn còn đẹp hơn tớ…”
Cửa vừa khép lại.
tôi nghe giọng Cố Bình Kinh nhàn nhạt: “Đúng, đẹp hơn cậu.”
Những tiếng cười đùa trong phòng bỗng cứng lại, im bặt.
14
Ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Bình Kinh đã đứng chờ sẵn bên ngoài.
Dù biết anh sẽ đến tìm.
Nhưng vừa thấy anh, tim tôi vẫn vui đến lạ.
“Đi với tôi.”
Cố Bình Kinh nắm tay tôi, kéo về phía cuối hành lang.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Anh khẽ siết tay, kéo tôi sát vào lòng.
Ngón tay thon dài nhẹ đặt lên eo tôi: “Nhớ cậu.”
“Tối qua còn gặp nhau mà.”
“Mới một ngày thôi.”
Tôi mím môi, cười không nhịn được: “Nhớ nhiều lắm à?”
“Lát nữa cậu sẽ biết.”
Chúng tôi không hề để ý.
Phía sau có một bạn đang đi vệ sinh.
Vừa đúng lúc nhìn thấy bóng hai đứa rẽ qua góc hành lang.
Cậu ta vội chạy về phòng bao.
“Ê, tao vừa thấy Cố Bình Kinh đi với bạn gái đó nha…”
15
Ban công đầy hoa nở rộ.
Mùa hè rực rỡ, đêm cũng rực rỡ theo.
Cố Bình Kinh ngồi trên ghế.
Tôi quỳ giữa hai chân anh, chậm rãi ngồi xuống.
Hệt như đêm hôm đó trong lớp học.
“Cố Bình Kinh.”
“Ừm?”
“Trước kia cậu hay lén nhìn ảnh tớ vậy hả?”
“Cậu nói ở lớp hay ở chỗ khác?”
“Chỗ nào cũng tính.”
Cố Bình Kinh cúi mắt, cổ họng trượt lên xuống: “Mỗi ngày.”
“Mỗi ngày?” tôi trố mắt: “Cố Bình Kinh… cậu chịu được hả?”
Anh bật cười khẽ, nắm tay tôi ấn xuống.
“Cậu nghĩ sao?”
Đó như sa mạc bằng phẳng vô tận, bỗng nhô lên ảo ảnh cao vút.
Chỉ là một tòa tháp cô độc, ngạo nghễ vươn lên.
Ngón tay tôi nóng rẫy, run rẩy muốn rụt về.
Nhưng bị anh giữ chặt hơn.
“Chiêu Chiêu, xem thường người đàn ông của cậu vậy à?”
“Không có…”
“Cố Bình Kinh, tôi sợ, cậu buông ra trước đi…”
“Sợ gì?”
“Sợ… nó.”
Tôi ngoan ngoãn thú thật.
Dù đọc bao nhiêu tiểu thuyết.
Cũng lén xem ít mấy thứ 18+.
Nhưng xuyên vào sách cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Cố Bình Kinh bị chọc cười.
Anh buông tay rồi kéo tôi lại gần.
Ngẩng đầu hôn tôi, giọng khàn khàn: “Chiêu Chiêu, sau này cậu sẽ mê chết nó.”
“Không đâu.”
Mặt tôi đỏ bừng, nóng đến bỏng rát.
Anh khẽ siết sau gáy, ép tôi dán sát vào anh.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu.
Mặt tôi nóng ran như chảy.
Cơ thể như cây nến chực chảy ra trong lòng anh.
“Chiêu Chiêu.”
Cố Bình Kinh thở gấp, đẩy tôi ra nhẹ nhàng.
Ánh mắt mơ hồ, tôi hơi hoảng và khó hiểu.
Nhưng anh chỉ bế tôi đặt lên ghế bên cạnh.
Lấy hộp thuốc, đứng dậy, giọng khàn khàn: “Tôi đi hút điếu thuốc.”
Tôi liếc xuống chỗ kia, bật cười, vội lấy tay che miệng.
Anh khẽ lắc đầu, búng trán tôi nhẹ: “Hứa Chiêu Chiêu, cậu cứ chờ đó.”
“Chờ gì chứ?”
Bỗng sau lưng vang lên giọng Tống Ninh Tự.
“Bình Kinh, cậu lại trốn ở đây à.”
Giọng anh ta nhanh chóng đến gần.
Tôi giật mình, theo phản xạ nhìn Cố Bình Kinh.
Anh chỉ liếc trấn an rồi cầm hộp thuốc bước tới.
“Ra đây hút điếu thôi.”
Tống Ninh Tự nheo mắt: “Bạn gái dẫn đến đây hả?”
“Bình Kinh, trước mặt người khác giấu thì thôi, chứ với anh em như tôi mà cũng giấu thì không hay đâu nha.”
Tống Ninh Tự có bà cô gả về Bắc Kinh.
Lằng ngoằng cũng coi như có chút dây mơ rễ má với nhà họ Cố.
Bà cô đó khéo léo, biết lấy lòng bà Cố mấy năm nay, qua lại không ít.
Ngày Cố Bình Kinh chuyển trường đến, bà ấy còn dặn Tống Ninh Tự phải thân với anh.
Tống Ninh Tự vừa nói vừa định bước về phía tôi.
Cố Bình Kinh thản nhiên chắn trước mặt.
“Tống Ninh Tự.”
“Cô ấy nhát lắm, đừng dọa cô ấy.”
Giọng anh trầm thấp, nhưng lạnh băng.
Tống Ninh Tự khựng chân.
Một thoáng sợ hãi hiện lên.
“Cậu về trước đi. Tôi còn muốn ở đây với cô ấy thêm chút.”
Tống Ninh Tự không nhúc nhích, còn hỏi: “À đúng rồi Bình Kinh, cậu có thấy Hứa Chiêu không?”
“Con bé đó thoắt cái biến mất.”
Cố Bình Kinh đáp lạnh nhạt: “Thấy rồi, cô ấy xuống lầu rồi.”
“Đi rồi?”
“Chắc vậy.”
Tống Ninh Tự hơi nóng ruột: “Được, vậy tôi xuống tìm cô ấy.”
Anh ta vừa quay lưng đi, vừa lôi điện thoại ra.
Mấy giây sau, chuông điện thoại của tôi bất chợt vang lên.
Tiếng bước chân của Tống Ninh Tự cũng khựng lại ngay lập tức.