Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác khó thở, chậm rãi đứng lên.
Dù sao thì sắp ly hôn rồi, chỉ cần cố gắng chịu đựng hết đêm nay là được!
Vừa vào bếp chưa được bao lâu, Cầm Hiểu Nhu cũng đi vào.
Rõ ràng chẳng biết nấu nướng, vậy mà cứ thích đứng sau lưng tôi chỉ trỏ này nọ.
Tôi thực sự thấy phiền, bèn kiếm cớ nói trong bếp nhiều khói dầu, cô ấy không cần phải lo lắng.
Nhưng Hiểu Nhu lại nhẹ nhàng vuốt bụng mình, vẻ mặt dịu dàng.
“Bây giờ cô hầu hạ tôi, sau này con cô mới biết cách hầu hạ con trai tôi chứ.”
Dù cố nhẫn nhịn để chờ đến ngày ly hôn, tôi cũng không thể chịu nổi khi cô ta hạ thấp con mình như thế.
Thấy tôi ném mạnh cái xẻng lên mặt bếp kêu “keng” một tiếng, Cầm Hiểu Nhu giả vờ giật mình: “Ái chà!”
Cô ta còn lên giọng khuyên tôi đừng nổi nóng như vậy.
“Làm mẹ mà tính khí thế này, nhỡ đâu sinh ra đứa con bất thường thì sao?”
Nghe cô ta nguyền rủa con mình như vậy, tôi giận đến mức toàn thân run lên.
Bụng tôi càng lúc càng đau, từng cơn co thắt khiến tôi đứng cũng không vững nữa.
“Mặt trắng bệch cả ra rồi, không đi làm diễn viên thì uổng quá.”
“Chỉ tiếc là Từ Mặc chẳng bao giờ thương xót cô đâu, chỉ cần tôi gọi một cuộc, anh ấy sẵn sàng bỏ rơi cô bất cứ lúc nào để chạy đến bên tôi.”
Cô ta nói không sai.
Hai năm trước, tôi sốt cao đến bốn mươi độ, toàn thân rã rời, chỉ mong Từ Mặc đưa mình đi bệnh viện.
Nhưng vừa nghe Hiểu Nhu than phiền bị ai đó bám theo ở quán bar, anh ta lập tức vội vàng bỏ mặc tôi, lao ngay ra khỏi nhà.
Tôi chỉ còn biết cố gắng tự mình ngồi dậy, uống liền một đống thuốc cảm và thuốc hạ sốt.
Tôi không hề hay biết, lúc đó mình đã mang thai được hai tháng.
Đến ngày bị sảy thai, tôi vừa buồn vừa sợ, nhưng càng sốc hơn khi phát hiện bác sĩ bước vào không phải là Từ Mặc.
Y tá đi cùng cô ta xen vào: “Nghe nói bác sĩ Từ với bạn gái là thanh mai trúc mã, anh ấy phải theo đuổi suốt tám năm cô gái mới đồng ý, tất nhiên là trân trọng như bảo vật rồi!”
Nói xong, hai người quay sang nhìn tôi đầy thương hại: “Mà này, sao cô bị sảy thai mà chồng không ở bên chăm sóc vậy? Đúng là đàn ông tệ bạc, vô trách nhiệm thật!”
Nhớ lại chuyện này, tim tôi như bị ai bóp nghẹt, đầu cũng đau như muốn vỡ tung ra.
Đúng lúc đó, Cầm Hiểu Nhu cầm nồi lên, giả vờ lỡ tay, rồi ném thẳng về phía tôi.
Cái nồi gang nặng nề va mạnh vào bụng bầu của tôi, khiến cả người tôi ngã vật xuống đất.
Thớt và dao trên mặt bếp cũng bị hất rơi xuống, lần lượt va đập vào người tôi.
Tôi đau đến mức không thốt nên lời.
Mọi người trong nhà lập tức ùa tới.
Từ Mặc lao đến che chắn cho cô ta đầu tiên, rồi quay sang quát tôi giận dữ.
“Tố Tình, chỉ mới rời mắt khỏi cô mấy phút mà cô đã không chờ nổi, muốn hại chết Hiểu Nhu đúng không!”
Tôi đau đến mức không thể nói thành lời, vậy mà Từ Mặc lại càng tức giận, xông tới đá tôi mấy cái thật mạnh.
“Đứng dậy đi, bớt giả vờ chết đi!”
Máu rỉ ra nơi khóe miệng, tôi gắng gượng túm lấy tay áo anh ta.
“Bụng… bụng em đau lắm, mau gọi xe cấp cứu…”
“Sáu tháng rồi, bụng chắc lắm, đừng tưởng giả vờ đáng thương là tôi sẽ tha cho cô!”
Đúng lúc đó, mẹ chồng tôi bỗng hét lên: “Máu kìa! Hiểu Nhu bị chảy máu rồi!”
Sắc mặt Từ Mặc lập tức thay đổi, vội vàng quay lại phía cô ta.
Cầm Hiểu Nhu vừa khóc vừa sợ hãi, hỏi liệu con mình có bị sảy thai không.
Từ Mặc liền lấy điện thoại gọi xe cấp cứu 120, không ngừng trấn an cô ấy rằng sẽ không sao đâu.
Phải đến khi có một người họ hàng tinh mắt, ngập ngừng hỏi: “Có cần gọi thêm một xe cấp cứu không? Chị dâu… Tố Tình hình như cũng đang chảy máu.”
Từ Mặc chỉ liếc nhìn tôi một cái, lông mày cau chặt lại.
Từ Mặc lập tức nổi giận, lao tới tát tôi hai cái thật mạnh.
“Tốt nhất là cầu cho Hiểu Nhu và đứa bé không sao, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô tội cố ý giết người! Đợi sinh xong thì chuẩn bị vào tù đi!”
Bệnh viện gần khu nhà, hơn nữa vừa nghe biết người gọi là bác sĩ sản khoa của bệnh viện mình nên xe cấp cứu đến rất nhanh.
Tôi đau đến mức mắt tối sầm lại, nhưng vì con, tôi cố gắng dồn hết sức lực, gắng gượng đi theo xuống dưới.
Từ Mặc cẩn thận phụ y tá bế Cầm Hiểu Nhu lên xe cứu thương.
Thấy anh ta định đi cùng, tôi vội vã níu lấy anh, dùng chút sức lực cuối cùng để cầu xin anh ta.
Một xe cấp cứu chỉ được phép chở một bệnh nhân và một người nhà đi cùng.
Chỉ cần Từ Mặc nhường chỗ cho tôi, tôi cũng sẵn sàng ngồi chen ở một góc, chỉ mong gắng gượng đến được bệnh viện.
Các bác sĩ, y tá trên xe đều ngạc nhiên, hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.
Từ Mặc bước nhanh lên xe, còn quay lại đá mạnh vào ngực tôi.
“Cô ta chỉ giả vờ thôi, đừng để ý đến cô ta! Lát nữa không ai xem diễn, tự khắc cô ta sẽ bò dậy về nhà thôi.”
Nhìn chiếc xe cấp cứu hú còi lao đi, tôi đổ gục xuống nền tuyết lạnh giá, toàn thân tê cứng.
Trước mắt tối sầm lại, tôi hoàn toàn mất ý thức.
4
Chính nhờ một người hàng xóm tốt bụng trong khu chung cư thấy tôi ngất xỉu bất thường nên đã đưa tôi đi cấp cứu.
Khi đến bệnh viện, tôi đã sốt cao, rơi vào hôn mê.
Bác sĩ cố gắng liên lạc với người nhà tôi thông qua người hàng xóm đi cùng.
Mãi sau mới nhờ nhóm cư dân trong khu tìm được số điện thoại của Từ Mặc, nhưng gọi liên tục hơn chục cuộc cũng không ai bắt máy.
Muốn gọi thêm lần nữa thì phát hiện ra điện thoại của tôi đã bị phía bên kia chặn số rồi.
“Đừng có giở trò nữa, tôi đang chăm sóc Hiểu Nhu, không rảnh để ý đến cô!”
“Sáng mùng bảy gặp nhau ở cục dân chính, trước khi ly hôn tôi không muốn nhìn thấy cái mặt đáng ghét của cô!”
Không còn cách nào khác, bác sĩ chỉ còn biết cho tôi dùng thuốc.
Nhưng như vậy, đứa bé trong bụng tôi lại không thể giữ được.
Khi biết tin này, tôi cũng bình thản chấp nhận.
“Đúng là so với người khác chỉ thấy thêm đau lòng.”
“Như sản phụ phòng số ba này, bao nhiêu ngày rồi mà chồng cũng chẳng thèm ghé qua một lần!”
“Đúng thế, đâu được như bác sĩ Từ, lo cho vợ từng li từng tí, rõ ràng khám chẳng có vấn đề gì mà vẫn cứ không yên tâm, bắt ở viện suốt ba ngày liền!”
“Đúng rồi, bác sĩ Từ bận rộn là vậy mà ngày nào cũng tự tay nấu canh, dỗ vợ ăn, còn đút từng thìa một, ngọt ngào tới mức tôi nghe mà còn thấy sâu răng!”
“Lấy chồng thì phải chọn người như bác sĩ Từ, vừa đẹp trai vừa giỏi lại còn thương vợ~”
Tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh, hạ thân vẫn còn đau âm ỉ.
Chỉ khác là lần này, tôi không khóc, cũng chẳng thấy sợ hãi hay đau buồn.
Thậm chí tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng lớn.
Có lẽ, đứa con này thật sự chẳng có duyên làm con của tôi.
Kiếp trước, con đã chết trong tay chính người cha ruột của mình.
Người ta thì luôn mong chờ con chào đời, còn Từ Mặc, là bác sĩ sản trực tiếp đỡ đẻ cho vợ, lại căm ghét con trai mình đến tận xương tủy.
Bị tranh giành hết lần này đến lần khác, bị biến thành nơi trút giận của Từ Mặc và Cầm Hiểu Nhu, con chỉ biết chịu tổn thương.
Nếu đã như vậy, tôi thà để con ra đi mà không phải chịu chút đau đớn nào còn hơn.
Tiếng các y tá xa dần, lúc này tôi mới mở cửa bước ra ngoài.
Người đàn ông mà họ ca ngợi là chồng tốt, yêu vợ hết mực, thực chất lại là kẻ nhẫn tâm làm tổn thương người phụ nữ khác.
Không gì có thể châm biếm hơn thế này.
Tôi cũng không biết, nếu họ biết được sự thật, liệu sẽ nghĩ gì.
“Tố Tình?”
Đằng sau tôi vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên.
Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi, giọng đầy vui mừng: “Đúng là em thật à? Anh cứ tưởng mình nhìn nhầm cơ!”
Thấy anh ta tỏ ra quen thuộc như vậy, tôi lại cau mày.
Người đàn ông trước mặt mặc áo khoác dạ màu đen dài tới bắp chân, đường may sắc nét, dáng người cao ráo.
Anh ta có khuôn mặt cân đối, sống mũi cao, nét đẹp nam tính xen lẫn vẻ lạnh lùng khó tả.
Dù đang giữa mùa đông giá rét nhưng trông anh vẫn thanh lịch, không chút cồng kềnh, cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ bạc sáng bóng.
Tôi nhận ra ngay thương hiệu của chiếc đồng hồ này.
Hai năm trước, khi Cầm Hiểu Nhu vừa về nước, cô ta từng mua một chiếc Patek Philippe để tặng cho Từ Mặc.
Nhưng thật sự, tôi hoàn toàn không nhận ra người đàn ông toát lên khí chất thành đạt, giàu có trước mặt mình là ai.
Nhìn thấy sự nghi hoặc của tôi, anh ta không hề khó chịu, ngược lại còn mỉm cười.
“Anh là Cố Nghiêm.”
Tôi sững người tại chỗ.
Cố Nghiêm? Làm sao có thể là anh ấy?
Trong ký ức của tôi, Cố Nghiêm lúc nào cũng đeo một cặp kính dày cộp như đáy chai bia, trông quê mùa hết sức.
Anh ấy là sinh viên nghèo, ngày nào cũng chỉ ăn dưa muối với bánh bao, mặt mày vàng vọt, gầy trơ xương.
Lúc nào cũng cúi đầu, nói chuyện thì lắp ba lắp bắp.