Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8paz9aLmle

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 12

12

Nhưng ta lại không thể phân biệt rõ ràng, câu ấy là khen, là trách, hay là cả hai hòa quyện.

Khi dìu chàng hồi phủ, ta mới thật sự hay rằng–thái thượng hoàng ra tay tuyệt chẳng nương tình.

Bên dưới tử bào thêu hình mãng long, máu đã thấm đẫm, trung y từ cổ áo đến ống tay đều bị huyết sắc nhuộm đỏ.

Ta trong lòng khiếp sợ, vội vã sai người triệu phủ y đến.

Phủ y nói rằng thương thế ngoài da cần phải tĩnh dưỡng, song có một chỗ tổn thương đến gân cốt, e rằng đau đớn khó bề chịu đựng, ắt cần nằm giường dưỡng thương.

Thế nhưng chàng lại cau mày:

“Việc triều chính rối ren, chẳng thể trì hoãn. Chỉ là vết thương da thịt, mấy ngày ắt lành.”

Giọng nói kiên quyết khiến ta và phủ y đành bó tay, chỉ còn lại ta thân chinh bôi thuốc.

Thuốc vừa đắp xong, chàng bất ngờ ép ta tựa vào trụ giường, tuấn nhan tiến sát, hơi thở mang theo hương dược nhè nhẹ mà lại lẫn một tia nguy hiểm:

“Thuở nhỏ sợ nàng đi lệch đường ngay, nay thì tốt rồi–người chẳng nghiêng lệch, nhưng miệng lưỡi bén nhọn, học được cách nói năng đặt điều, hử?”

“Ưm…”

Chưa kịp đáp, môi đã bị chàng mạnh mẽ chiếm giữ.

Ta cả kinh, sợ chạm vào thương tích của chàng, không dám vùng vẫy.

“Thật xin lỗi… ưm…”

Cằm bị nâng lên, giữa lúc môi lưỡi còn dây dưa, chàng khẽ thở dốc, thanh âm khàn khàn đầy uất nghẹn:

“Tiểu nha đầu… lưng bản vương… đau lắm…”

Giọng điệu mang theo nhẫn nhịn và đau đớn khiến ta tâm loạn như ma:

“Đau ở đâu? Mau nằm xuống! Đừng động đậy nữa, kẻo rách miệng vết thương!”

Chàng dường như quả thật rất đau, bèn thuận theo buông lỏng tay ôm:

“Đỡ bản vương nằm xuống.”

Vừa mới giúp chàng nằm yên ổn, lại bất ngờ bị chàng kéo ngược lại, ngã nhào vào lòng.

Chàng ôm chặt lấy ta, khẽ rên:

“Bản vương đau.”

“Đau mà còn ôm thiếp! Mau buông ra, động tới vết thương bây giờ!”

“Bản vương cần… được bù đắp.”

Giọng chàng khàn khàn, bàn tay đã bắt đầu lần đến dải buộc trung y của ta.

Ta tức đến phát run–người đâu mà đúng là y quan cầm thú như trong sách truyện!

“Nếu nàng ngoan ngoãn một chút, bản vương sẽ không đau nữa…” – giọng nói nhẹ như tơ, dụ dỗ đến mê hoặc.

Ta có thể ngoan ngoãn, song chàng lại không chịu chút nào gọi là giữ mình.

Mặc ta khuyên can, nhắc nhở rằng thương thế chưa lành, gân cốt còn đau, chàng mặc kệ tất cả, cho đến khi… tận hứng mới thôi.

Quả nhiên, đến canh ba, phủ y lại một lần nữa bị kinh động.

Sau khi thay thuốc và băng bó lại, chàng đau đến mồ hôi lạnh chảy đầy trán, song vẫn cắn răng không thốt một lời.

Chàng nằm giường dưỡng thương, trì hoãn chẳng phải việc triều chính, mà là những ý niệm ngang ngược trong đầu chàng.

Chàng cáo bệnh xin nghỉ, ta liền ngày đêm không rời, túc trực bên giường hầu bệnh.

Chàng tựa lưng vào gối mềm, thấy ta bưng thuốc tới, đột nhiên cười cợt:

“Tiểu nha đầu, đối với chiếc kim hoàn khắc long văn nơi ngón cái bản vương, hình như có phần hiếu kỳ?”

Ta giật mình, quả đúng là đã thắc mắc từ lâu.

Chiếc nhẫn nơi ngón tay chàng, long văn sắc bén, toát ra khí độ phi phàm.

“Muốn biết ư?” – chàng nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười quen thuộc – “Cầu bản vương đi.”

Lại là như thế!

Ta bất đắc dĩ, chỉ đành rụt rè hôn nhẹ lên môi chàng một cái.

Nhưng chàng vẫn chưa thỏa, kéo ta vào lòng, nụ hôn càng thêm sâu đậm, đến khi hơi thở rối loạn, chàng mới khẽ tựa trán vào ta, nhẹ giọng nói:

“Tiểu nha đầu, bản vương nuôi nàng gần mười năm, biết chăng vì sao ban đầu cố ý lạnh nhạt?”

“Lẽ nào… vì thiếp đã sinh tâm tư không nên có với chàng?”

“Ha!” – chàng bật cười thấp, mang theo tự giễu và cuồng dại – “Bản vương sợ… sợ không khống chế được, mà khi ấy nàng mới mười lăm.”

“Vậy thì… chàng sớm đã biết đến hôn ước giữa chúng ta rồi sao?”

Ta tâm thần rung động mạnh.

Môi nóng lại hạ xuống, lướt dọc theo cổ ta từng tấc một.

“Khi bản vương mười tuổi, đã biết mình có một tiểu vương phi đang nằm trong tã lót.”

Giọng chàng khàn khàn, cho đến khi toàn thân ta mềm nhũn, chẳng còn chút chống cự.

Sau cùng, ta mệt mỏi ngả vào lòng chàng, ngón tay vô thức mân mê chiếc nhẫn long văn nơi ngón cái.

Chàng khẽ bắt lấy tay ta, hôn lên đầu ngón tay:

“Muốn biết lai lịch nó chăng?”

Ta gật đầu như gà mổ thóc.

“Là phụ thân nàng–nhạc phụ đại nhân của bản vương–trao tặng. Xem như một tín vật.”

Chàng nheo mắt cười, giọng đầy hàm ý:

“Chỉ là… sợ rằng người khi ấy chưa đoán được tay bản vương sau này lớn tới mức nào, nên… chế hơi nhỏ một chút.”

“Vậy… còn tín vật của thiếp? Đã là đính ước, chẳng lẽ lại không có đôi?”

Ta vội vàng truy hỏi.

“Của nàng ư?” – chàng bật cười – “Bị một tiểu ngốc tám tuổi… làm mất rồi.

Ta hơi sững người, hắn mỉm cười nhắc khẽ:

“Năm đó tiếp đón nàng vào phủ, bản vương từng thuận tay ném cho nàng một mảnh kim tỏa khắc phượng, gọi là đồ chơi tiêu khiển.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương