Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Kim tỏa khắc phượng… Ta lờ mờ nhớ lại, vật ấy nhỏ nhắn tinh xảo, ta sợ đánh mất nên đã cẩn thận xâu bằng dây điều, đeo nơi cổ. Nào ngờ ngày hôm sau nhập phủ, lại chẳng thấy tăm hơi…
Thấy vẻ mặt ta đầy tiếc nuối, hắn khẽ xoa đỉnh đầu ta, giọng nói ôn nhu như gió xuân:
“Tiểu nha đầu ngốc, tình đã định, tín vật còn hay mất, có hề chi? Phượng quan hà bào đời nàng, chỉ có thể do bản vương thân trao.”
Lòng ta bỗng dâng trào ấm áp, cọ nhẹ trong lòng hắn, khoé môi mỉm cười, thẹn thùng mà hân hoan.
Hơn một tháng điều dưỡng, lại thêm thánh chỉ Thái hậu khẩn truyền, hôn kỳ thoắt cái đã tới.
Ngày trước đại hôn, bởi binh vụ gấp rút, hắn không thể theo đúng lễ nghi mà đến gặp mặt.
Khi Nội vụ phủ đưa tới phượng quan hà bào, tay ta vừa chạm vào, ý cười liền tràn ngập nơi khoé miệng.
Thái thượng hoàng cùng Thái hậu từng nói, chờ hắn thương thế bình phục, sẽ đích thân chủ hôn cho đôi ta.
Rốt cuộc… ta cũng có thể gả cho người ấy rồi.
Niềm vui chưa kịp lan khắp ngực, đã bị người cung kính “thỉnh” đi.
Hỉ cái phủ xuống bất ngờ, che lấp tầm mắt, ta được người dìu lên hỷ kiệu.
Ngay cả bùa bình an ta vụng trộm chuẩn bị, cũng bị thu lại, chỉ để lại một câu nói nhẹ tênh:
“Không muốn lỡ giờ lành, thì an phận chút.”
Thân kiệu vững chãi, phía dưới dường như lót bằng lớp thảm mềm dày dặn, khiến ta không dám cựa mình, tim như muốn nhảy khỏi cổ họng, nước mắt tràn mi, ta cố nén không rơi.
Không biết qua bao lâu, hỉ cái rốt cuộc được hỷ cân nhẹ nhàng vén lên.
Trước mắt là gương mặt tuấn tú rạng rỡ nụ cười của hắn, một thân hỷ phục đỏ thắm, khiến dáng vẻ càng thêm oai phong tuấn dật.
Khoảnh khắc đó, tâm trí ta dao động mãnh liệt, còn vượt hơn cả lúc bước chân vào hỷ kiệu.
Bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy tay ta, tấm hỉ cái từng che đầu ta giờ đây được hắn dịu dàng xoay nhẹ trong tay kia.
“Tiểu nha đầu, rốt cuộc nàng cũng là vương phi chính danh của bản vương rồi…”
Ta vô thức gật đầu thật mạnh.
Được hắn dắt tay, bước vào hỷ đường.
Hắn tự tay chỉnh lại trâm hoa nơi tóc mai ta, đeo lên cổ tay ta kim hoàn long phụng nặng trĩu, rồi cùng ta nắm tay, trang nghiêm cử hành lễ hợp cẩn.
Ngoài sảnh khách nhân đông nghịt, nhạc lễ tưng bừng, trống gõ vang trời.
Trăm ngàn cảm xúc dâng trào, lệ tự lúc nào đã rơi xuống, chẳng rõ là do khẩn trương hay là vì hạnh phúc tràn ngập.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng, giúp ta lau đi giọt lệ nơi khoé mắt, rồi đưa tới trước mặt ta một tờ danh mục:
“Lễ vật.”
Khi trải ra, ta sửng sốt: bên trên chính là tất thảy lãnh địa, sản nghiệp cùng tư khố dưới danh nghĩa hắn – nặng nề đến nỗi khiến ta nghẹt thở.
“Từ nay về sau, người và tài vật của bản vương… đều thuộc về tiểu nha đầu nàng cả.”
Ta bị hắn chọc cho bật cười qua nước mắt, đón lấy tờ lễ đơn nặng ngàn cân ấy.
Hắn nắm tay ta, từ từ đeo vào ngón tay ta một chiếc nhẫn ngọc ấm do chính tay hắn khắc, ngọc sắc nhu hoà, khắc họa một đôi thanh loan quấn cổ, như đem lời hứa cả đời khắc vào khoảnh khắc này.
Ta rốt cuộc không kìm được, vươn tay ôm chặt lấy hắn, không muốn buông ra.
…
“Lễ–thành–rồi–!”