Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Thương Thương dốc toàn bộ sức lực bò lên bờ, móng bấu sâu vào mặt đất.
Cô không thể chết.
Cô còn phải gả Dã Độ.
Không xa, Tịch cuối cùng cũng dừng nụ “hôn cứu người” dài đằng đẵng, Tô khẽ ho mấy tiếng, từ từ mở mắt.
“Yên Yên!” Tịch nhẹ nhõm hẳn, lập tức bế cô ta lên:
“Anh em viện.”
Anh quay đầu rời đi, hoàn toàn không liếc nhìn Thương Thương đang ướt đẫm từ đầu chân một lần.
Cùng lúc đó, ba người còn lại rốt cuộc cũng ra sự tồn tại Thương Thương — người đã tự mình bò lên khỏi hồ.
“Thương Thương!” Lục Tư Ngôn là người chạy đầu tiên.
Hôm nay anh mặc vest xanh đậm, dù trong tình huống hỗn loạn vẫn toát lên vẻ lịch lãm cao quý.
và theo sát phía sau, ba người đứng cạnh nhau một bức họa dàn dựng kỹ lưỡng.
“Thương Thương, em không chứ?” Lục Tư Ngôn định đỡ cô.
“Vừa nãy tình huống nguy cấp quá, bọn anh…”
“ thành em.” vội vã tiếp lời.
khăn tắm : “Đúng đấy, nước đục quá, bọn anh nhìn .”
Thương Thương khăn, đầu ngón lạnh ngắt.
Thật là nực cười. Hồ bơi trong vắt thấy đáy, Tô mặc váy trắng, còn cô thì mặc nguyên một bộ đầm đỏ.
Nhìn kiểu gì?
“ viện kiểm tra đi.” Lục Tư Ngôn dịu giọng, “Bọn anh em đi.”
Thương Thương ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nôn nóng không giấu cả ba người.
Họ muốn cô đi viện?
dễ nghe vậy thôi.
Chẳng qua là muốn cớ để đi theo xem tình hình Tô .
“Không cần.” Cô ném khăn trả lại, “Tôi không .”
“ lại không !” nhíu mày, “Em ướt hết , lỡ bị cảm thì …”
“Nếu các anh muốn đi viện,” Thương Thương ngắt lời, “thì tự đi đi.”
Cả ba người nhìn nhau, không ai gì.
“Bọn anh bị thương đâu, đi viện làm gì.” lại lên tiếng.
“Em đừng giận nữa không? Vừa thật sự là hiểu , những ngày tới bọn anh sẽ không công ty, ở bên cạnh em, coi là bù đắp vì người.”
Thương Thương không trả lời, quay người rời đi.
Bộ váy ướt sũng dính sát người, mỗi bước chân đều nặng nề, nhưng cô vẫn thẳng lưng, không hề quay đầu lại.
Vài ngày sau, ba người kia thi nhau tìm cách lòng Thương Thương.
Lục Tư Ngôn gửi tới chiếc váy cao cấp phiên bản mới nhất từ Tuần lễ Thời trang Paris.
vận chuyển khẩn từ nước ngoài về một chuỗi vòng cổ kim cương hồng quý hiếm.
thì tặng thẳng một chiếc siêu xe bản giới hạn.
“Thương Thương, tối nay buổi đấu giá từ thiện.”
Lục Tư Ngôn nhẹ nhàng thiệp mời: “Đi cùng anh khuây khỏa nhé?”
Thương Thương nhìn ba người bọn họ đang nhiệt tình, trong lòng không khỏi bật cười lạnh.
Buổi đấu giá tổ chức tại một hội trường lộng lẫy. Những chùm đèn pha lê rực rỡ chiếu sáng cả sảnh ban ngày.
Thương Thương bước chậm rãi vào sảnh trên đôi giày cao gót mảnh.
Chiếc đầm màu champagne ôm sát tôn lên đường cong mềm mại cô.
Thế nhưng, chỉ trong tích tắc, cô bỗng khựng lại tại chỗ.
Khu vực VIP, Tịch đang cẩn thận dìu Tô ngồi xuống.
Người đàn ông mặc bộ vest đen cắt may vừa vặn, vóc dáng cao ráo, thẳng tắp.
Đôi mắt phượng từng khiến cô mê đắm giờ đây lại chứa đầy dịu dàng dành người phụ nữ bên cạnh.
Khi nhìn thấy cô, Tịch hơi nhíu mày chủ động bước tới.
Giọng anh lạnh nhạt đang bàn chuyện làm ăn: “Mẹ em với em chuyện chọn vị hôn phu chưa?”
Thương Thương ngẩng đầu, đối diện ánh mắt xa cách anh.
“Anh biết em thích anh.”
Anh không chút lưu tình thẳng:
“Nhưng anh không thích em. Vậy nên… đừng chọn anh.”
xong, anh quay lưng bỏ đi, cẩn thận che chở Tô bên cạnh thể cô ta là một món bảo vật không thể chạm vào.
“Thương Thương, đừng buồn.”
Lục Tư Ngôn vội vã bước tới, bàn dài nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
“ không mắt nhìn, không nghĩa là không ai trân trọng em.”
đẩy gọng kính vàng mảnh, đôi mắt đào hoa phía sau kính lấp lánh ý cười dịu dàng:
“Đúng thế. Bọn anh ba người đều thích em và sẽ luôn đứng về phía em.”
mặt đầy lo lắng, ly champagne từ phục vụ cô:
“Công chúa nhỏ, uống một chút đi, đừng nghĩ tới mấy chuyện không vui nữa.”
Thương Thương nhìn ba người đàn ông trước mặt – những người trong mắt ngập đầy thứ gọi là “yêu thương”.
Cô khẽ cười giễu mình, đón ly champagne, đầu ngón lạnh ngắt băng.
“Em không .”
Giọng cô nhẹ tênh, bình tĩnh mức không một gợn sóng.
“Nhưng mà thật nhé…”
Lục Tư Ngôn nghiêng người, hơi thở ấm áp phả bên tai cô,