Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0phyiUW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

2

Dù ta là nô tỳ trong hầu phủ, song ăn mặc ở cũng hơn xa người nghèo khổ ngoài kia.

Thế tử lạnh lùng nói:

“Ăn đi. Ngươi chẳng phải muốn gả cho người khác sao? Sau này sống như thế đấy. Ngươi không thích sao? Ăn đi, bản công tử xem ngươi ăn cho hết.”

Ta ăn đến buồn nôn.

Không rõ ăn mất bao lâu, chỉ biết đến khi cả thân thể ta tê dại, mới miễn cưỡng nuốt hết bốn cái bánh ấy.

Thế tử vứt một khối vàng cho song thân tú tài, rồi lôi ta lên xe ngựa.

Trên đường, ta nôn nao dữ dội, thế tử liền đẩy ta xuống xe.

Lần ấy chân ta bị thương, nằm liệt đã lâu.

Lại thêm nóng sốt cao, cả người mê man.

Ai nấy đều nghĩ ta đã đắc tội thế tử, sau này tất chẳng còn ngày lành.

Song sau khi ta khỏi bệnh, người chẳng trách phạt điều chi, lại để ta hầu hạ bên mình.

Chẳng bao lâu, người thu ta làm thông phòng.

Người có vài thông phòng, song ta là được sủng ái nhất.

Ta cũng rất ngoan ngoãn, người nói sao ta làm vậy.

Ta không nhiều lời.

Chỉ là lòng đầy sợ hãi – người chẳng muốn ta sinh con, mà ta thì lo một mai nhan sắc tàn phai, không nơi nương tựa.

Vị hôn thê của người tâm tính tàn độc, đối với hạ nhân chưa từng nương tay, mỗi lần gặp mặt, ánh mắt nàng nhìn ta đều đầy chán ghét.

Có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ chết nơi hậu viện của hắn.

Hoặc là bị bán vào kỹ viện nhơ nhớp.

Ai mà biết được?

Đó chính là mệnh của bọn nô tài như ta.

Ta từng nghĩ cả đời mình chỉ thế mà thôi.

Như cầm thú nhốt trong lồng, hoặc chiên con chờ bị đem làm thịt.

Nào ngờ có một ngày, thế tử đem giấy bán thân của ta cùng người nhà, trao tận tay ta mà rằng:

“Vài ngày nữa trong phủ sẽ có biến, ta đã mua một viện tử bên ngoài, lấy tên ngươi mà lập, ngươi cùng người nhà hãy đến đó ở trước. Đợi ta sai người đến gọi, hiểu chưa?”

Ta nhìn người đầy nghi hoặc, chỉ biết ngẩn ngơ gật đầu.

Người ôm ta vào lòng, dịu giọng:

“Đừng sợ, có ta đây.”

Ta tựa trong lòng ngực ấm áp ấy, chẳng rõ điều gì sắp đến.

Chỉ biết người nhìn thật nghiêm trọng, lại trao cả giấy bán thân cho ta.

Rất nhanh, cả nhà ta chuyển đến viện tử ấy.

Nhà ta có ba huynh trưởng, mỗi người đều đã thành thân, tổng cộng hơn mười khẩu, viện không lớn, ai nấy chen chúc nhau mà sống.

Chúng ta an phận sống trong viện chừng nửa tháng.

Liền nghe tin phủ Trấn Nam hầu đã bị tịch biên.

Người trong phủ bị phát vãng biên ải, còn nô tỳ thì bị phát mại.

Cả nhà ta bàng hoàng, chẳng hiểu chuyện chi đang xảy ra.

Đêm trước khi nhà họ Thôi bị áp giải, có người đến gõ cửa, nói muốn đưa ta đi gặp một nơi.

Người nọ đưa ra một tờ giấy có thủ bút của thế tử, bảo ta theo hắn.

Ta bán tín bán nghi, chẳng dám bước.

Kẻ ấy liền rút đao sáng loáng.

Ta đành theo sau.

Thế tử khi ấy ở trong lao ngục, chẳng còn phong thái ngạo mạn thuở nào.

Người khoác áo tù dơ bẩn, trên người chi chít vết roi, sắc mặt tái nhợt.

Ta nhìn người thê lương đến thế, lòng chua xót không thôi.

Trên đường đến đó, ta đã nghĩ, nếu thật sự được gặp người, thì nên mua thứ gì cho người ăn.

Thế là ta ghé mua hai chiếc bánh nướng…

Chúng ta cách nhau bởi song gỗ, ta bẻ chiếc bánh nướng đút cho chàng, chàng ăn được vài miếng, nhìn ra, chàng sống trong đó chẳng được yên lành.

Người từng nghiêm khắc giữ lễ quý tộc kia, nay ăn bánh mà còn có chút vội vàng.

Chàng ăn xong một chiếc, ta vội vàng đưa nước cho chàng.

Chàng ngừng lại một chút, rồi nói với ta:

“Dung Dung, lần này ta phải đi biên ải, hai ngày nữa sẽ lên đường. Nàng theo ta, đừng sợ, ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn.”

Ta ngẩn ngơ nói:

“Thiếp cũng phải đi biên ải ư?”

Ánh mắt chàng sắc lạnh nhìn ta:

“Tất nhiên. Nàng là người của ta, ta đi đâu, nàng theo đó.”

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt chàng.

Ta thật sự phải theo chàng đi sao?

Chàng vẫn đang dặn dò ta, bảo ta chuẩn bị thêm ít đồ dùng.

Cuối cùng, chàng dịu giọng an ủi:

“Đừng sợ, chỉ là khổ một thời gian thôi, sau này sẽ ổn cả.”

Ta đờ đẫn gật đầu.

Sau khi về nhà, ta theo lời chàng mà chuẩn bị rất nhiều áo bông, giày ấm và đồ ăn khô.

Chàng từng đưa bạc cho ta.

Phụ thân cùng các huynh trưởng ta xưa nay trung thành với nhà họ Thôi, biết được chủ gia gặp nạn, liền bàn nhau mua một cỗ xe bò, để hai huynh ta theo xe, hộ tống đồ đạc, đi theo chủ nhân đến nơi biên ải.

Họ sợ quan sai dọc đường cướp mất số đồ chuẩn bị ấy.

Mẫu thân và các tẩu tẩu lại cẩn thận may những miếng bạc vụn vào từng chiếc áo bông.

Ta cũng theo họ bận rộn lo liệu.

Cả nhà chúng ta gần như bôn ba suốt cả ngày mới chuẩn bị được chu toàn.

Lòng ta chẳng còn tâm trí nghĩ đến việc có nên theo thế tử hay không.

Ta không muốn đi.

Nhưng ta có thể cự tuyệt chàng sao?

Tùy chỉnh
Danh sách chương