Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

4

Bùi Túc vẫn giữ tay trên vô lăng: “Chuyện qua lâu rồi, hơn nữa…”

Hơn nữa cái gì? Đừng dừng ở đó chứ!

Bùi Túc bất ngờ ngoảnh đầu, thấy tôi đang chăm chú nhìn anh, mắt long lanh như đang hóng truyện.

Anh gằn nhẹ: “Em không giận à?”

Tôi lắc đầu: “Không giận.”

Chuyện cũ xưa rồi có gì đáng giận, huống hồ tính cách của Bùi Túc đâu phải loại lăng nhăng vô trách nhiệm.

Đã cưới tôi thì chắc chắn là anh đã buông bỏ quá khứ.

Tôi tin nhân phẩm của anh.

Nhưng tôi không giận, Bùi Túc thì lại như đang rất tức.

“Hách Vân Y, em rộng lượng thật đấy.”

Bùi Túc giận thật rồi.

Mấy ngày nay, không khí xung quanh anh đều toát ra cảm giác đó.

“Nếu là tớ á, làm một trận là mọi chuyện đâu vào đấy.”

Trong trung tâm thương mại, Triệu Tuế Tuế vừa chọn đồ vừa bày kế giúp tôi.

“Tớ cũng muốn chứ bộ.”

Nhưng sáng hôm sau Bùi Túc đã bay ra nước ngoài vì việc gấp.

Tôi ủ rũ đứng một bên, đến cả hứng thú mua sắm cũng chẳng còn, nửa ngày mà chỉ tiêu được vài chục ngàn.

Mặc cho Tuế Tuế lấy đồ lên thử vào người tôi.

Dù mỗi ngày anh vẫn gửi tin nhắn “chào buổi sáng” và “ngủ ngon”, còn không quên nhắc tôi uống nước.

Nhưng tôi vẫn cảm giác anh đang kìm nén điều gì đó.

“Cái này cũng ổn, gói lại giúp tôi.”

Tuế Tuế vỗ tay, bảo nhân viên gửi đồ thẳng về nhà tôi.

“Nếu anh ta không đến tìm cậu, thì cậu đi tìm anh ta chẳng phải xong à?”

Câu nói của cô ấy như một ngọn đèn pha, rọi thẳng vào mớ u ám trong lòng tôi.

Phải rồi, mình đi tìm anh ấy là được chứ gì!

Có gì to tát đâu chứ!

“Tuế Tuế, tớ yêu cậu quá đi mất!”

Tôi làm bộ như định hôn cô ấy.

Tuế Tuế bị tôi hôn một cái, cười tít mắt đầy đắc ý.

Trước khi tôi rời đi còn không quên nhắc: “Nhớ mang theo bộ đồ tớ mua cho cậu nhé.”

Tối hôm đó, tôi đáp xuống sân bay Toronto.

Vừa bước ra khỏi sân bay, tôi liền kéo chặt áo khoác.

Tài xế đưa tôi đến căn nhà từng mua khi còn du học.

Lúc vào nhà, tôi bỗng nhớ đến một chuyện nhỏ không mấy quan trọng.

Hồi đó khi tôi ra nước ngoài học, Bùi Túc biết được thì chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài.

Trong thời gian đó, những tin nhắn tôi gửi để làm hòa đều bặt vô âm tín.

Tôi tưởng mối quan hệ giữa chúng tôi rồi cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng.

Cho đến ngày hôm đó.

Tan học, tôi đi ra khỏi tòa nhà như thường lệ, kéo chặt áo lông trên người.

Vừa tắt máy cuộc gọi chúc mừng sinh nhật từ bố mẹ.

Ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Túc đang đứng cách đó không xa.

Anh mặc áo khoác cashmere màu xanh mực, đứng giữa quảng trường rộng lớn.

Giữa dòng người qua lại, anh là một mảng sắc nổi bật.

Bùi Túc đến chẳng vì lý do gì khác, chỉ để tặng tôi món quà sinh nhật.

Tôi sững người tại chỗ.

Nhìn anh lấy từ trong áo ra một hộp quà được gói cẩn thận, nói: “Chúc mừng sinh nhật, Hách Vân Y.”

Tôi chớp mắt chậm rãi.

Bất chợt, một bông tuyết trắng rơi lên hàng mi của anh.

Ngay sau đó, tuyết rơi mỗi lúc một dày.

Hôm đó, Toronto đón trận tuyết đầu mùa.

Một món quà đã kéo lại mối quan hệ đang nguội lạnh giữa chúng tôi.

Tôi hỏi anh vì sao lại vượt nửa vòng trái đất đến đây tặng quà.

Bùi Túc cụp mắt: “Tiện đường ghé qua thôi.”

Tôi chẳng tin. Đường nào mà từ Bắc Kinh “tiện đường” sang Toronto?

“Cấm nói dối!”

Bị tôi quậy đến không chịu nổi, anh đành thật thà khai ra:

“Chẳng phải em từng nói: ‘Bùi Túc, anh dám không đến sinh nhật mười tám tuổi của em, anh chết chắc!’”

Bùi Túc bắt chước giọng điệu của tôi, còn giơ nắm đấm lên không trung làm điệu bộ.

Tôi cười ngả nghiêng, nhìn anh nghiêm túc giả vờ, bỗng thấy có chút đáng yêu không nói nên lời.

Bùi Túc không lên tiếng, màn tuyết mờ dần đôi mắt anh, chỉ lặng lẽ nhìn tôi cười.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng khựng lại.

Không biết năm đó Bùi Túc, có phải… cũng từng thích tôi một chút không?

Hứa Trạch nói tối nay Bùi Túc có buổi tiệc.

Tôi chẳng muốn chờ thêm giây nào, thay lễ phục rồi lao thẳng đến hiện trường.

Trong đại sảnh lộng lẫy, người ra kẻ vào tấp nập.

Giữa đám đông, Bùi Túc mặc vest xám bạc vô cùng nổi bật.

Tôi xách váy định bước tới tìm anh.

Mới đi được mấy bước thì thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh tiến lại gần.

Hai người không biết nói gì với nhau, thậm chí Bùi Túc còn mỉm cười với cô ta.

Kỳ lạ thật, rõ ràng mấy chuyện kiểu này trước đây cũng xảy ra nhiều rồi, mà sao hôm nay nhìn lại thấy khó chịu kinh khủng.

“Bùi Túc!”

Tôi giận đùng đùng bước tới.

Giữa một buổi tiệc toàn người nước ngoài, đột nhiên vang lên một câu tiếng Trung khiến không ít người quay lại nhìn.

Nghe thấy giọng tôi, Bùi Túc sững lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương