Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Có vẻ không ngờ tôi sẽ đến.
“Sao em lại tới đây?”
Tôi khoanh tay, nhỏ giọng làu bàu:
“Nếu em không đến thì sao biết được anh nói chuyện với người ta vui vẻ thế nào.”
Bùi Túc nhíu mày khó hiểu, quay sang thấy cô gái tóc vàng thì lập tức hiểu ra, khẽ nhướng mày.
“Pierre, cô ấy là…?” Một chàng trai cao lớn bên cạnh hỏi bằng tiếng Pháp.
Chưa kịp để Bùi Túc trả lời, tôi đã khoác tay anh, chủ động giới thiệu tên mình.
Bùi Túc nói tiếp: “Vợ tôi.”
Anh dừng một chút, rồi siết tay tôi, nhìn về phía cô gái ban nãy:
“Đây chính là vợ tôi.”
Cô gái nhìn chúng tôi một lúc, khẽ cười: “Hai người rất xứng đôi.”
Nâng ly rượu rồi rời đi.
“Cô ta vừa nói gì với anh vậy?”
Tôi vẫn không kìm được tò mò: “Sao cười vui vẻ thế?”
Câu sau tôi hạ giọng, nhưng Bùi Túc vẫn nghe thấy.
Anh khẽ bật cười thành tiếng, trầm thấp và mơ hồ.
“Muốn biết à?”
Tôi gật đầu.
Bùi Túc cầm ly rượu bước đi: “Không nói cho em.”
Đúng là nhỏ nhen.
Tối nay tâm trạng Bùi Túc rõ ràng rất tốt.
Tôi mặc một chiếc váy dạ hội khoét lưng, xẻ tà cao, tóc búi cao kiêu kỳ, quyến rũ.
Có người đến tâng bốc tôi, Bùi Túc cũng không từ chối, ai khen cũng nhận.
Nghĩ mà xem, tôi chưa từng thấy bộ dạng say rượu của anh.
Tôi gọi phục vụ lại, lấy một ly champagne từ khay.
Rồi bước về phía Bùi Túc.
Anh đang trò chuyện cùng vài ông lớn trong ngành, hoàn toàn không để ý thấy tôi.
“Xin lỗi các anh, tôi mượn anh ấy vài phút được không?”
Tôi cười tươi rói.
Mấy người kia lập tức trêu chọc vài câu, anh đều mỉm cười đón nhận.
Chờ bọn họ đi hết, nụ cười trên môi anh mới dần biến mất.
Thay vào đó là gương mặt bình thản nhìn tôi:
“Lại muốn giở trò gì?”
Tôi lắc ly rượu trong tay: “Uống cái này đi.”
Anh cụp mắt: “Cái gì thế?”
Rõ ràng là giả vờ hỏi.
Tôi nhướng mày: “Xuân dược, dám không?”
Bùi Túc nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt tinh nghịch và rạng rỡ.
Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, tôi theo phản xạ giật lại, nhưng không rút ra được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh nâng cổ tay tôi lên, môi chạm vào miệng ly.
Giữ nguyên tư thế đó, anh ngửa đầu uống rượu.
Ánh mắt không rời khỏi tôi.
“Dù có tác dụng, người chịu trận vẫn là em.”
Bùi Túc uống xong là biết tôi chỉ đang đùa anh.
Nhưng rõ ràng anh cũng rất hưởng thụ.
Cả buổi tối, Bùi Túc uống không ít.
Tiệc tối vừa kết thúc, Bùi Túc lập tức đưa tôi về khách sạn.
Cánh cửa khép lại vang lên một tiếng “cạch”.
Bầu không khí yên tĩnh dần lan ra bốn phía.
Ngắm Bùi Túc cởi đồ cũng là một kiểu hưởng thụ khác lạ.
Tôi chống tay lên thành ghế sofa, chăm chú nhìn từng cử động của anh.
Thấy anh cởi áo vest, lớp sơ mi bên trong bó sát vào những đường cơ bắp nở nang, theo từng động tác mà hiện rõ hơn.
Tôi động lòng, dứt khoát bước đến giúp anh tháo cà vạt.
Bùi Túc hơi cúi đầu, ánh mắt mơ màng dừng trên người tôi.
“Hứa Trạch đưa lịch trình của anh cho em à?”
Tối nay anh uống không ít, giọng vốn đã trầm nay vì rượu mà lại càng thêm quyến rũ.
Tôi yên lặng tháo cà vạt, không trả lời.
Bùi Túc cũng không vội, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của tôi, mang theo ý vị khó hiểu.
“Sao tự dưng lại đến Toronto?”
Anh thì thầm như độc thoại: “Nhớ anh rồi à?”
Tôi bật cười, nhéo một cái vào ngực anh: “Ai thèm nhớ anh.”
Bùi Túc bật cười: “Thế thì sức hút của anh cũng lớn ghê.”
Cười xong, cả hai đều không nói gì.
Anh tựa trán vào tôi, sống mũi lạnh lướt qua sống mũi tôi.
Sự im lặng kéo dài mấy giây, đèn cảm ứng ở hành lang cũng tự động tắt.
Căn phòng chìm vào bóng tối, tôi không nhìn rõ gương mặt anh.
Chỉ thấy đôi mắt đen láy ấy vẫn sáng rực như sao.
Có thể là do tâm ý tương thông, hoặc cũng có thể là một sự trùng hợp–
Cả hai cùng lúc mở miệng:
“Xin lỗi.”
Lời vừa thốt ra, đều thấy được sự bất ngờ trong mắt đối phương.
Bùi Túc phản ứng trước: “Anh xin lỗi, hôm đó không nên nổi giận với em.”
Anh thở ra một hơi: “Lúc định xin lỗi thì thấy em ngủ say quá, không nỡ đánh thức.”
Bị anh nói vậy, tôi cũng thấy ngượng.
Có chút lúng túng: “Thật ra em cũng… Ưm…”
Chưa nói hết câu, Bùi Túc đã cúi xuống hôn tôi.
Tôi bị ép phải ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của anh.
Cả nhịp thở đều rối loạn.
Trong đêm tối yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh vải vóc ma sát đầy ám muội.
Nửa tỉnh nửa mê, tôi như nghe thấy anh thở dài:
“Lúc nào cũng làm em buồn…”
Lúc đó, tôi đã không thể trả lời được nữa.
Chỉ có thể không ngừng lặp lại trong lòng:
Không có đâu, anh không khiến em buồn đâu.
Không có mà, Bùi Túc.
ĐỌC TIẾP: