Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Từ sau khi trở về từ Toronto, tình cảm giữa tôi và Bùi Túc phát triển vượt bậc.
Cả hai đều rất ăn ý, không ai nhắc lại nguyên nhân thực sự của trận giận dỗi hôm đó.
Nhưng trong lòng tôi vẫn cứ thấy bứt rứt.
Rốt cuộc trước đây Bùi Túc từng thích ai?
Ngày nào cũng quản chặt tôi thế, trong lòng lại nhớ nhung người khác sao?
Triệu Tuế Tuế nghe xong, thản nhiên nói:
“Thế thì điều tra đi là biết thôi mà.”
Thấy có lý, tối đó tôi lập tức gọi mấy anh em thân thiết của Bùi Túc ra hỏi chuyện.
Trong phòng riêng.
“Vân Y, gọi bọn tôi đến gấp thế có chuyện gì vậy?”
Bùi Tri Hứa nằm xoài ra ghế sofa, bị Lạc Tấn Chu đá một phát mới chịu ngồi dậy.
“Gọi mỗi bọn tôi ba đứa, nếu Bùi Túc biết chắc chết cả lũ.” Kỷ Dương cũng nói.
Bọn tôi là bạn từ nhỏ, Bùi Túc dù không nói, mấy người này chắc chắn biết.
Tôi chắp tay cúi đầu hết sức chân thành, hỏi họ có biết Bùi Túc hồi cấp ba từng thích ai không.
Không ngờ cả bọn đều nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Tôi hiểu ngay – chắc chắn là biết.
“Các anh tốt bụng nói em biết đi mà~”
Lạc Tấn Chu nhíu mày, do dự: “Bùi Túc chưa nói với em à?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy thì để anh ấy tự nói với em đi.” Bùi Tri Hứa đứng dậy: “Nếu biết là bọn anh lỡ miệng, chắc chắn anh ấy giết bọn anh mất.”
Kỷ Dương vỗ vai tôi, như thể lơ đãng nói: “Tôi nhớ Bùi Túc thích giấu đồ trong sách.”
Mắt tôi sáng rỡ, cầm túi chạy vọt ra ngoài, định về nhà lục tìm.
Kỷ Dương còn đứng sau hét với theo: “Bắc Thành vừa mở một câu lạc bộ đua xe, lần sau đi chơi nha!”
Tôi không ngoái đầu lại: “Biết rồi~!”
Trong thư phòng, tôi ngồi bệt xuống tấm thảm, mềm nhũn cả người.
Xung quanh là một đống sách bị lật tung.
Tôi thở hồng hộc: “Tên Kỷ Dương đó không lừa mình đấy chứ…”
Tôi đang định tiếp tục lục lọi thì điện thoại trong thư phòng đột nhiên đổ chuông.
Là Bùi Túc gọi đến, nói có một tài liệu trong ngăn kéo thư phòng, nhờ tôi mang đến công ty.
Tôi mở ngăn kéo, tìm thấy tài liệu.
Lúc đứng dậy vô tình thấy quyển Kiêu hãnh và định kiến nằm bên dưới.
Không hiểu sao tôi lại rút nó ra.
Ngay giây tiếp theo, một phong thư kẹp giữa bìa và trang đầu rơi xuống đất.
Tìm thấy rồi!
Tôi mở phong thư, đập vào mắt là nét chữ mạnh mẽ, có lực, nét bút xuyên thấu cả trang giấy.
Đúng là chữ của Bùi Túc!
Nhưng khi nhìn thấy cái tên mở đầu bức thư, tôi sững người — sao lại là tên tôi?!
Tôi nhìn đi nhìn lại phong thư, xác nhận không lầm, đúng là viết cho tôi.
Người ký tên cuối thư cũng là Bùi Túc.
Chẳng lẽ… hồi cấp ba anh đã định tỏ tình với tôi?
Lúc đó là kỳ nghỉ hè năm cuối cấp…
Đầu óc tôi rối như mớ bòng bong.
Vì vậy mấy ngày sau tôi đều lảng tránh Bùi Túc.
Đến Triệu Tuế Tuế rủ đi shopping tôi cũng từ chối, cuối cùng bị Kỷ Dương xông thẳng vào nhà lôi đến câu lạc bộ đua xe.
“Đã hẹn rồi đấy nhé, đừng hòng trốn!”
“À đúng rồi, chồng cậu cũng có mặt đấy, để tôi xem… kia kìa.”
Tôi theo phản xạ nhìn theo tay anh ta chỉ.
Trong sân đua rộng lớn, người đông tấp nập.
Nhân viên vẫn đang kiểm tra lần cuối.
Bùi Túc mặc bộ đồ đua đỏ rực, đứng cạnh cửa xe.
Tóc ngắn vuốt gọn ra sau, để lộ gương mặt sắc nét như điêu khắc.
Không còn vẻ nghiêm nghị thường thấy trong vest đen, lúc này anh rực rỡ và đầy sức sống — rất cuốn hút.
Có lẽ vì anh nhạy cảm với ánh nhìn,
vài giây sau, Bùi Túc quay đầu nhìn về phía tôi.
Ánh mắt chạm nhau, anh khẽ cong ngón tay ngoắc tôi lại.
Không nói lời nào, chỉ mấp máy môi: “Lại đây.”
Bùi Tri Hứa đứng cạnh trêu ghẹo: “Hôm nay ăn mặc lòe loẹt ghê.”
Anh huých Bùi Túc một cái bằng khuỷu tay:
“Này, hôm đó cô ấy đến hỏi bọn tôi rồi đấy, còn không định nói thật hả?”
Bùi Túc nhìn thẳng phía trước, mấp máy môi: “Tôi có tính toán cả rồi.”
Bùi Tri Hứa tặc lưỡi: “Đúng là nhà họ Bùi ai cũng kín tiếng hết sức.”
“Xem ra hôm nay giải nhất là của cậu rồi.”
Bùi Túc liếc qua: “Cậu vốn cũng chẳng lấy nổi.”
“…Mẹ kiếp!”
“Tán chuyện gì mà vui thế?” Tôi bước đến ngắt lời.
Bùi Tri Hứa ngẩng đầu nhìn trời:
“Đang bàn xem lông công có sáng không.”
Tôi: “???”
Bùi Túc giơ chân đá anh ta một cú: “Bớt nói nhảm.”
Bùi Tri Hứa nhanh chân chuồn mất.
Chỉ còn tôi và Bùi Túc đứng đó, ánh mắt chạm nhau.
Từ khi biết anh có thể đã thích tôi từ lâu,
mỗi lần nhìn vào mắt anh, tôi đều thấy một thứ cảm xúc khó nói thành lời.
Bất ngờ, anh nắm vai tôi, xoay người tôi về một hướng khác.
“Thấy phía đó không?”
“Tại sao?”
Giọng Bùi Túc vang bên tai:
“Lát nữa đứng ở đó đợi chồng.”