Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8paz9aLmle

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

7

Ngừng một chút, anh bổ sung:

“Lấy hạng nhất.”

Âm thanh động cơ trên đường đua vang dội đinh tai.

Bùi Túc lướt qua khúc cua bằng một cú drift hoàn hảo, thân xe tạo thành một đường cong mượt mà.

Anh dẫn đầu suốt chặng, chiến thắng hoàn toàn không có gì bất ngờ.

Thấy Bùi Túc bị bao quanh bởi đám người, tôi tranh thủ đi chỉnh lại trang điểm.

Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, vô tình đụng phải một người.

Vừa xin lỗi xong, ngẩng đầu lên thì thấy đó là Chu Tử Kỳ.

“Chị Vân Y!”

Chu Tử Kỳ hưng phấn, đôi mắt sáng rỡ.

Tôi bị cậu ta nhìn đến chột dạ — tấm vé hôm đó không biết đã ném vào thùng rác nào rồi.

Càng không ngờ lại đúng ngay cuộc đua này.

“Không ngờ chị thực sự đến xem em thi đấu!”

Tôi đứng ngượng ngùng: “Cái đó… thật ra chị đến xem chồng chị thi đấu.”

Nụ cười của Chu Tử Kỳ lập tức cứng đờ, há miệng “à…” một tiếng.

Buồn rầu nói: “Nhưng chị từng nói anh ấy vừa bá đạo lại vô vị, ngoài cái mặt… ờ, với cái chỗ đó là coi được thì còn lại vô dụng hết mà?”

Tôi ôm mặt chỉ muốn bỏ chạy, sớm biết có hôm nay đã chẳng nói mấy lời tức giận đó.

Tôi cười gượng mấy tiếng, đang loay hoay tìm cách thoát thân thì Kỷ Dương ló đầu ra từ nhà vệ sinh:

“Cái đó… tôi không nghe gì hết, cho tôi ra trước được không?”

Thấy tôi nhìn mình, anh ta lập tức đảm bảo:

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ kể cho Bùi Túc biết chị nói anh ấy vô dụng.”

Tôi: “…”

Kỷ Dương cười tít mắt: “Mà hình như giờ tôi cũng khỏi cần nói nữa rồi~”

Anh ta hất cằm ra sau lưng tôi.

Không biết Bùi Túc và Bùi Tri Hứa đứng đó từ lúc nào, khoanh tay dựa vào tường.

Đặc biệt là Bùi Túc, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt.

Gió nổi mây vần.

Tôi lập tức thấy có điềm chẳng lành.

Bùi Tri Hứa liếc qua một vòng rồi túm cổ áo hai người còn lại:

“Đi.”

Kéo Chu Tử Kỳ và Kỷ Dương đi mất.

Bùi Túc bước tới gần từng bước một, vừa đi vừa hỏi:

“Anh bá đạo?”

“Anh vô vị?”

“Anh chỉ có cái mặt là nhìn được?”

“Anh…”

Nói đến câu cuối, anh tức quá lại bật cười:

“Anh vô dụng?”

Tôi bị ép lùi tới góc tường, Bùi Túc hiếm khi tỏ ra cứng rắn như vậy.

“Nói đi, em còn nói anh cái gì nữa?”

Tôi lập tức giơ tay thề độc:

“Hết rồi! Em thề đấy!”

Bùi Túc nheo mắt:

“Nói dối.”

Tôi há miệng, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh bức thư tình kia.

Mắt đảo nhanh một vòng.

“Em nhớ ra rồi, đúng là còn nói một câu nữa.”

Lần này tôi không lùi nữa, ngược lại tiến lên từng bước.

Đến lượt tôi ép sát Bùi Túc.

“Em còn nói… Bùi Túc là đồ nhát gan.”

Ánh mắt anh thoáng nghi ngờ.

Tôi nhìn chằm chằm anh, không bỏ lỡ biểu cảm nào trên mặt anh.

Tiếp tục áp sát: “Em còn nói, Bùi Túc không dám thừa nhận là thích em.”

Quả nhiên, cơ thể anh khựng lại trong thoáng chốc.

“Em nói, Bùi Túc đã thích em từ hồi cấp ba, còn viết thư tình cho em.”

Cả nhịp thở của anh cũng trở nên chậm chạp.

Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói ra điều giấu trong lòng suốt bao năm.

Tôi nhắm mắt lại:

“Em nói… em thích Bùi Túc.”

“Em thích Bùi Túc.”

Bùi Túc đột ngột ngẩng đầu, đồng tử khẽ run.

Chưa để tôi nói thêm, anh đã kéo tôi vào phòng chứa đồ bên cạnh.

Giọng Bùi Túc khàn khàn, mang theo chút run rẩy:

“Nói lại lần nữa.”

Cảm nhận cánh tay siết quanh eo mỗi lúc một chặt.

Tôi bóp cằm anh, cố ý hành anh một chút.

Nhướn mày trêu chọc: “Không nói.”

Bùi Túc liền dụi đầu vào lòng bàn tay tôi, hôn khẽ một cái.

“Em nói lại một lần nữa được không, Vân Y?”

“Được không, Vân Y?”

Hai chữ Vân Y được anh lặp đi lặp lại nơi đầu lưỡi, âm cuối ngân dài, mềm như nhung.

Phạm quy! Quá phạm quy rồi!

Tôi ôm lấy đầu anh, bóp hai má cho mặt anh tròn vo.

Bùi Túc mắt mơ màng nhìn tôi.

“Tôi nói lần cuối, nghe cho kỹ vào.”

“Tôi, Hách Vân Y, thích anh. Thích anh, Bùi Túc!”

Bùi Túc chớp mắt — rồi bật khóc.

Nói thật lòng, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy Bùi Túc khóc mấy lần.

Thế mà lần này lại im lặng để nước mắt tuôn rơi.

Làm tôi nhìn mà vừa đau lòng vừa luống cuống.

Tối hôm đó, Bùi Túc dùng hành động thực tế để chứng minh — anh rốt cuộc có “dùng được” hay không.

Tôi chỉ hơi giãy giụa một chút, Bùi Túc đã có vẻ buồn bã.

Gương mặt đẹp trai đó lại còn tỏ ra yếu ớt trước mặt tôi.

Tôi làm sao mà không xiêu lòng cho được.

Không còn cách nào khác, ai bảo tôi là con nghiện sắc đẹp.

Mấy chuyện “hành hạ đàn ông đẹp trai” tôi làm hoài không chán.

Tôi dỗ anh: “Được rồi được rồi, làm đi.”

……………………

Bùi Túc nằm trên giường, nắm lấy tay tôi, không biết đang làm gì.

Tùy chỉnh
Danh sách chương