Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

Hơi trong phòng tắm càng dày đặc, bóng lưng Lê Đình lẩn khuất trong làn sương mờ, rồi biến mất khỏi tầm mắt tôi.  

“Nếu kết hôn, hãy chọn người ba thích.”

Tôi đưa lau mặt, xoa đều đi nét mặt mệt mỏi.  

Sau khi tạm biệt những năm tháng ngây thơ, trải đủ mọi cay đắng của sống, chữ “thích” giống như vị ngọt thoang thoảng trong bát thuốc Bắc, càng nhấm nháp, càng đắng ngắt.  

*

hôm sau, trời hiếm khi đẹp như vậy. Ánh nắng chiếu rọi, hơi ẩm trong không khí cũng bốc hơi đi phần nào.  

Tôi dựa theo địa chỉ tượng xem mắt gửi, tìm một quán ăn Tứ Xuyên nhỏ, trông rất bình dân.  

cửa quán một cây dương lớn, dưới bóng cây, vài cụ ông cụ bà chơi đàn, hát hò. Gần , một quán bánh bao nhỏ tỏa làn khói trắng ấm áp.  

“Ê, lão Chu!”  

Một bóng dáng cao gầy, ngồi xổm trên bậc thềm hút thuốc, thấy tôi liền sáng bừng ánh mắt, nhảy dựng chào hỏi.  

Tôi mãi mới nhận là bạn cũ từng thu mua tôm hùm cùng tôi. Sau tôi đi biển, cậu ấy vẫn tiếp tục công việc thêm một thời gian.  

“Lâu lắm không gặp, sao tự nhiên ?”  

Tôi ngượng ngùng chỉ quán Tứ Xuyên mặt.  

“Người ta giới thiệu cho tôi một tượng, tôi xem mắt.”  

Cậu ấy trố mắt tôi, như thể không hiểu, sau bỗng vỗ vai tôi, phá cười.  

“Xem mắt ở cái quán á? tiên tôi thấy người dắt tượng xem mắt quán ăn cả hai no căng cũng chưa trăm tệ. Không biết còn tưởng hai người đi ăn cơm trưa việc đấy!”  

“Chỗ phương chọn. Quán là cậu mở à?”  

“Ừ, mở được mấy năm rồi.”  

Chúng tôi trò thêm vài câu, cậu ấy sợ mất thời gian của tôi, liền dập tắt điếu thuốc trong thùng rác rồi vẫy mời tôi .  

“Nói thật nhé, nếu thành, chắc chắn là người biết sống đấy.”  

*

Không phải giờ cao điểm nên quán ăn không quá đông. Phần lớn là dân cư gần , ăn trò rôm rả.  

Tôi đi từng hàng , thấy một cô gái mặc áo sơ mi vải đay màu xám nhạt, ngồi ở chiếc vuông nhỏ phía trong cùng.  

Cô ấy nghiêng người dựa tường, mắt khẽ khép hờ, lắng nghe hai người đàn ông uống rượu nói phiếm, trên khóe môi còn vương chút ý cười nhàn nhạt.  

Không hiểu sao, rõ ràng là một nơi ngập tràn mùi vị của sống đời thường, hơi nóng và mùi thức ăn vây quanh, vậy cảm giác cô ấy mang cho tôi lại như một vị khách đường trần thế, nhàn tản, tự do.  

Tự nhiên, tôi thấy căng thẳng.  

Bước đi, đế giày vô ý ma sát xuống nền gạch, phát tiếng “xoẹt” khiến tôi xấu hổ mức muốn chui xuống đất.  

“Cô là Dương Thiển?”  

Cô ấy quay lại tôi, giọng điệu ôn hòa:  

“Anh là Chu Hình?”  

“Là… là tôi.”  

Tôi kéo ghế, ngồi xuống diện cô ấy.  

, mỗi đi xem mắt, phương tôi đều cau mày, lẽ vì cảm thấy điều kiện của tôi quá bình thường, ăn mặc cũng chẳng sao.  

Nhưng Dương Thiển không hề như vậy. Ngược lại, chính tôi lại thấy mình hơi bối rối, mức hối hận vì không mua bộ quần áo nào tươm tất hơn.  

tiên ăn cơm với một nhà văn, thật vinh hạnh, thật vinh hạnh.”  

“Cứ nói đàng hoàng đi, là tác giả thôi.”  

08

Cô ấy gọi món hai món. Người phục vụ mang đồ ăn , đặt giữa . Hơi bốc , là sự căng thẳng của tôi, kia là vẻ bình thản của cô ấy.  

Chúng tôi trò đôi chút về những hôn nhân , rồi quay lại nói về bản thân.  

“Giờ công ty của cô được nghỉ à?”  

“Trốn việc ngoài thôi.” Cô ấy mỉm cười nhấp một ngụm ép, khóe môi mang chút ý cười. “Yêu cầu duy nhất của tôi khi đi là công việc phải nhàn, bát cơm để ăn, còn lại thì dành thời gian viết lách.”  

Sắc cam nhạt trong ly ép nổi bật đôi trắng nõn của cô ấy. Tôi má nóng bừng, vô thức nuốt một ngụm bọt.  

Nhân lúc người bạn cũ đi ngang , tôi vội vàng trả tiền bữa ăn:  

“Gần một nhà hàng âm nhạc, ban tôi định hẹn cô ở .”  

Cô ấy không để tâm, thoải mái ngả người tựa ghế.  

ngoài, một ông lão dắt chó đi dạo, giơ chào cô ấy. Cô cũng giơ đáp lại.  

“Tôi thích những nơi đầy hơi thở sống như thế .”  

“Tại sao?”  

“Vì lãng mạn.”  

Đồng nghiệp gọi giục cô về phỏng vấn nhân viên, nên chúng tôi không ngồi lâu, chỉ kịp vội vàng chào tạm biệt.  

*

Không hiểu sao, hôm nay ánh nắng dường như dịu dàng hơn mọi .  

Nó khiến tôi nhớ lại những buổi chiều êm ả thời thơ ấu. Lúc , tôi tỉnh dậy từ một giấc mơ ngọt ngào, thấy mẹ đan áo len, còn cha thì đọc báo.  

Tôi lái xe, chậm rãi chạy trên đường về nhà, lòng nhẹ nhõm như một thu trời cao gió mát.  

Câu nói của Lê Đình tối bất chợt vang trong tôi.  

“Nếu kết hôn, hãy chọn người ba thích.”

tiên trong đời, khi đứng một người, tôi cảm thấy thoải mái lại căng thẳng. Cảm giác phải là thích không?  

Tùy chỉnh
Danh sách chương