Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUÁ HẠN [FULL]
Tác giả: 阿糖阿糖
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Năm thứ năm sau kết hôn với Văn Tẫn, tôi nghe hắn và người bạn nối khố về tôi.
“ Từ cái tốt, là không đẹp, mang ngoài mất .”
Sau , bạch nguyệt quang xinh đẹp của hắn trở về nước.
Hắn đưa ấy tham gia đua xe vào đêm khuya và thương nghiêm trọng cố gắng cứu ấy.
tôi ngoan ngoãn đưa đơn ly hôn, giống như từng không ầm ĩ, không náo loạn.
Hắn chằm chằm đơn ly hôn, ánh như buồn bã chế giễu: “ Từ, cmn em đúng là không thích anh chút nào.”
1
Văn Tẫn say rượu, lúc nhận cuộc gọi, tôi vừa kết thúc công việc tôi phải giải quyết khoảng thời gian này.
Kim đồng hồ đúng mười hai giờ, tôi lái xe chạy tới quán bar lớn nhất Dung Thành. Hành lang tầng cao nhất rất yên tĩnh, âm thanh phòng đặc biệt rõ ràng.
“ Từ ấy à, ấy chỗ nào tốt, là không xinh đẹp, mang ngoài mất .” Giọng người đàn ông lười biếng: “Thật nhàm chán, giống như một đầm nước đọng.”
Tôi đẩy cửa , im lặng một lúc, bạn nối khố cùng hắn lớn lên đẩy đẩy hắn: “Anh Tẫn, chị dâu tới đón anh kìa.”
Văn Tẫn lười biếng ngước , cười, đưa tay về phía tôi: “Bà xã, về nhà.”
Không biết xảy bao nhiêu , một vì scandal của và các ngôi sao nam khác tối sầm tại chỗ, một tại đại hội cổ đông, vì tin tức tình nghi yêu đương rời bàn uống rượu.
Hôm nay, lúc đang đàm phán với khách hàng, hắn đột rời khỏi bàn và biến mất. Tôi cách khiêm nhường xin lỗi những người .
này thì sao? là vì cái .
Tôi gật gật đầu với những người khác và ôm chặt người hắn, phần lớn trọng lượng của hắn dồn lên người tôi.
Có người gọi tôi , vẻ hơi chần chừ: “Chị dâu, về nước rồi, chị cẩn thận một chút… ”
Tôi gật đầu, không thêm .
nên này hắn nổi điên, là bởi vì về nước?
“Bà xã, Tiểu Từ, A Từ… ” Hắn nửa say nửa tỉnh: “ ấy về rồi.”
Cửa sổ xe mở một nửa, gió hơi se lạnh.
Qua vài giây, hắn tỉnh táo, sườn tôi cười khẽ thành tiếng: “ Từ, em quả thực nhàm chán.”
Đây là thứ hai hôm nay hắn tôi nhàm chán, có lẽ là người thú vị nào quay .
Tôi khẽ ừ một tiếng, không phản đối.
Quan hệ giữa tôi và Văn Tẫn từ trước đến nay luôn như thế, hắn giương nanh múa vuốt hận không thể để toàn thế giới biết hắn chán ghét tôi, tôi luôn lấy sự im lặng ứng phó với tất cả chiêu thức của hắn.
Hắn không tôi, cảm thấy tôi không xinh đẹp, không dịu dàng, không thú vị, đối với tôi, hắn luôn có thể bới hơn trăm loại khuyết điểm.
Kết hôn với tôi là tuân theo nguyện vọng của ông nội hắn, theo như lời hắn .
Nếu như năm không phải cha tôi, người làm tài xế nhà họ Văn, c.h.ế.t bất ngờ, ông nội hắn thấy tôi đáng thương, đón tôi về nhà nuôi như cháu gái, có lẽ tôi sẽ học một trường đại học bình thường, làm một công việc hành chính và kết hôn với một người đàn ông bình thường ở độ tuổi thích hợp, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với người cùng tầng lớp với hắn, càng không đến kết hôn với người thừa kế duy nhất của nhà họ Văn.
Sau bệnh tình ông nội bệnh nặng, tất cả mọi người đều kỳ vọng cắn xé một miếng thịt từ nhà họ Văn, các vị chú bác nhà họ Văn đều thèm muốn, cổ phiếu liên tục rớt giá, mảnh đất đầu tư hơn phân nửa tài sản của nhà họ Văn nhà nước trưng thu, khiến nhà họ Văn gần như phá sản.
Văn Tẫn đang làm , hắn đuổi theo nước ngoài, điện thoại vẫn tắt máy, tất cả mọi người không liên lạc với hắn.
đến tôi dẫn một đám bảo vệ tìm hắn một nhà trọ ở nước ngoài, hắn uống đến say không biết , tôi bảo vệ trói hắn .
Tiểu thiếu gia từ nhỏ sống nhung lụa chưa từng nếm qua cực khổ, trói chặt ấn trên đất, đỏ bừng trừng tôi.
Ông nội ép chia tay Văn Tẫn, lúc bệnh nặng nguyện vọng duy nhất của ông chính là muốn tôi kết hôn với hắn.
“Ông nội bệnh, muốn tôi kết hôn với . Từ, tôi không biết dùng thủ đoạn chiếm lòng ông nội, nhưng cả đời này tôi sẽ không thích , không có khả năng cưới .”
Tôi cúi đầu người đàn ông trên đất, dưng nhớ tới năm mười bảy tuổi, hắn ngồi tựa vào sô pha, ngửa đầu hôn lên môi tôi: “ Từ, hình như tôi hơi thích cậu.”
Kích động tiếng lòng, cuối cùng dùng cách gần như tàn bạo cắt đứt.
Tôi chậm rãi dựa vào sô pha: “Ông nội tạm thời ủy quyền tôi, nếu hôm nay anh không kết hôn với tôi, tôi rất khó bảo đảm công ty tay tôi có xảy chuyện hay không.”
Tôi đối diện với ánh thù hận của hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Có lẽ anh kế thừa thiên phú kinh doanh trên người ông nội và cha anh, là một khối ngọc thô chưa tạo hình, nhưng nhà họ Văn hôm nay, không thời gian chờ anh trưởng thành, đương , anh có thể lựa chọn cầm cổ phần tay, người khác từ từ ăn mòn tài sản nhà họ Văn không cần quan tâm, tiếp tục cuộc sống giàu có của anh.”
Hắn ngẩn người tôi, cuối cùng lựa chọn về nước kết hôn với tôi.
Tôi là đứa trẻ ông nội hắn bồi dưỡng theo tiêu chuẩn người thừa kế, sau tốt nghiệp đại học càng ông tận tay dạy dỗ.
Từ nhỏ Văn Tẫn bất hòa với ông nội, nên hắn không thích những thứ này. Tôi cần một cơ hội danh chính ngôn thuận tiếp quản nhà họ Văn, kết hôn với Văn Tẫn, không thể nghi ngờ là cách nhanh nhất.
Sau , ông nội qua đời, tôi và Văn Tẫn ở bên ngoài duy trì hình ảnh vợ chồng ân ái.