Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

9 - hết

Thật đó tôi luôn quên mất một . Chu Diệu Minh chưa từng rời xa mẹ mình, mẹ anh ta họ Mạnh, anh ta lại là riêng của nhà họ Ôn, vậy tại sao lại mang họ Chu?

nhiên là năm xưa mẹ anh ta đã kết hôn với người khác.

Chính xác là bà ta đã mang thai anh ta cưới người khác.

Nếu người kia biết thì chắc chắn sẽ không để yên, nhưng Mạnh Lệ lại giấu nhẹm từ đầu đến .

người cha xui xẻo đoản mệnh của Chu Diệu Minh – Chu Đại Dũng – lại là trai duy nhất nhà, trên ba chị gái.

Gia đình họ Chu từ nhỏ đã nuông chiều Chu Đại Dũng hết mực, sau ông ta không may qua đời, Chu Diệu Minh liền trở thành “độc đinh” mắt nhà họ Chu, mọi nguồn lực nhà đổ dồn cho anh ta.

Dù những người khác nhà sống vất vả, nhưng nghĩ đến “độc đinh” nhà họ Chu sống tốt thì họ chấp nhận.

Nhưng cả những điều đó đều dựa trên đề Chu Diệu Minh là m.á.u mủ nhà họ Chu.

Màn kịch buổi tiệc niên hôm đó dưới sự thao túng của Ôn Thị nhanh chóng dập tắt, người nhà họ Chu do cuộc sống khó khăn nên chẳng mấy ai rảnh rỗi lên mạng, vì thế lại không thấy tức đó.

Chu Diệu Minh chưa từng nhắc đến gia đình mình, tôi vẫn luôn nghĩ anh ta chỉ có mẹ là người thân. Bây đã biết rõ, nhiên tôi giúp họ đoàn tụ.

Tôi gửi nhắn ẩn danh cho người nhà họ Chu, kể hết mọi cho họ biết.

Chẳng bao lâu, hai ông bà già nhà họ Chu cùng ba người cô của anh ta liền tìm đến anh ta mẹ.

Thông cùng thám tử gửi cho tôi là mấy tấm ảnh, Chu Diệu Minh Mạnh Lệ đánh bầm dập, tóc tai rối bời nằm sõng soài trên đất, xung quanh là người nhà họ Chu xắn tay áo.

Haizz, đừng bao coi thường sức mạnh của các ông bà lão ở quê những người lao động chân tay.

Hai mẹ họ định đổ vạ, bảo họ tìm nhà họ Ôn đòi .

Nhưng tôi đã báo cho Ôn Thiên Dương, mới biết anh ta âm thầm thao túng. cùng, người nhà họ Chu nhận thì mới chịu rời .

hai mẹ Chu Diệu Minh thì gánh một khoản nợ vay nặng lãi không bao trả nổi.

Lục Thanh Thanh thì sao?

Sau tôi mới biết, lý do cô ta tích cực muốn tôi Chu Diệu Minh quay lại là vì: sau Chu Diệu Minh trắng tay, anh ta không chịu mất luôn cả Lục Thanh Thanh, cứ bám riết lấy cô ta không buông.

Cô ta đành rằng tôi có công việc tốt nhiều , sẵn lòng giúp Chu Diệu Minh níu kéo tôi để đổi lấy sự tự do cho bản thân.

Ồ, hóa muốn tôi thay cô ta gánh nạn à.

Vậy thì tôi nhiên “đáp lễ”, để cô ta Chu Diệu Minh trở thành một đôi “trai tài gái sắc” trọn đời bên nhau.

Lời chúc phúc đây của tôi không chỉ suông đâu nhé.

Chu Diệu Minh đây tặng không ít tài sản cho Lục Thanh Thanh, không níu kéo tôi, lại nghe cô ta bỏ trốn nên anh ta nổi điên. Anh ta đưa mẹ viện dưỡng lão rẻ , sau đó, dưới sự chỉ điểm ẩn danh của tôi, đã tìm Lục Thanh Thanh chuẩn rời khỏi thành .

sau đó, cặp đôi “trời sinh một cặp” yêu nhau thế nào, hại nhau sao thì tôi không quan tâm nữa.

13. (Kết thúc)

Tôi báo cáo công việc văn phòng của Ôn Thiên Dương.

Sau báo cáo xong, tôi chuẩn rời thì anh ta gọi tôi lại, xin lỗi vì đây không kịp thời ngăn Chu Diệu Minh khiến anh ta đến khu tôi ở để quấy rối tôi.

đây làm cô Dung hoảng sợ rồi.”

“Không sao, cùng nhờ Ôn Tổng giải quyết dứt điểm .”

thật thì việc “bày mưu” để người khác gánh nợ vay nặng lãi tôi không làm , đúng là cảm ơn Ôn Thiên Dương đã giúp tôi dọn dẹp hậu quả.

đó là đương nhiên. Nếu để anh ta tiếp tục gây rắc rối cho cô Dung, tôi chẳng sẽ mất một cánh tay đắc lực sao?”

“Ôn Tổng đùa rồi.”

“Tôi không quá đâu. Cô Dung là người bạn gái tốt cấp dưới đắc lực như vậy, anh ta đúng là không biết trân trọng.”

Tôi nhướng mày, cười :

“Cấp dưới đắc lực thì tôi tự nhận không hổ thẹn, về bạn gái… thì Ôn Tổng sau gặp nửa kia như ý hãy biết trân trọng nhé.”

Ôn Thiên Dương nhìn tôi chăm chú ba giây, rồi cười:

“Chắc chắn rồi… Thật tôi gọi cô Dung ở lại không để tán gẫu, là có một vui muốn báo.”

Thì giám đốc chi nhánh của Ôn Thị tại thành đã đến tuổi nghỉ hưu, anh ta muốn cử tôi đến, nên hỏi ý kiến tôi.

Chi nhánh tại thành phát triển rất tốt, tôi đến đó rõ ràng là thăng chức. bố mẹ tôi thích du lịch khắp nơi, tôi ở thành thường sống một mình, chuyển đến thành không ảnh hưởng gì cả.

Tôi vui vẻ đồng ý.

Tôi nhanh chóng nhận chức tại chi nhánh thành . Hai tháng sau, một buổi sáng tôi chuẩn phòng họp để chủ trì cuộc họp, điện thoại bỗng hiện lên một nhắn: “Ôn – Tề liên hôn.”

Hóa chủ tịch của chúng tôi sắp kết hôn với tiểu thư nhà họ Tề, một gia tộc lớn giới kinh doanh.

Tôi lướt mắt qua một lượt, đúng là nhà giàu thì xa xỉ thật, ngay cả đính hôn hoành tráng đến vậy.

Lúc thư ký của tôi bước nhắc nhở tôi sắp đến họp.

“Tôi biết rồi.”

Tôi nhét điện thoại túi, bước phòng họp.

— Kết thúc —

Tùy chỉnh
Danh sách chương