Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

[FULL] Hàng Xóm Bôi Nhọ Danh Dự Tôi

Tác giả: Gió Xuân Biết Hay Chăng

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Hàng xóm tự ý mở gói hàng của tôi chụp ảnh đăng nhóm cư dân.

[@1206, lần sau đừng để bẩn thỉu thế này ở khu vực chung nữa, để một lần tôi bêu một lần.]

[Con tôi còn , nếu tâm lý có vấn đề gì thì cô chịu trách nhiệm không nổi đâu!]

Phía sau là một loạt tin nhắn hóng drama đùa bỡn không sợ lớn chuyện.

[Không ngờ cô gái xinh đẹp phòng 1206 lại chơi trội thế, còn mua cả đồ chơi riêng tư trên mạng.]

[@1206, em gái cô à, để anh bầu bạn với em nhé.]

1

Lúc nhìn thấy tin nhắn này, đầu tôi như nổ “ầm” một cái, cả người cứng đờ tại chỗ.

Máu người như chảy ngược, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận.

Vì bận rộn để thăng chức tăng lương, tôi chỉ biết cắm đầu việc, không có thời gian tìm đối tượng yêu đương nên thỉnh thoảng tôi mua một số đồ chơi để tự giải tỏa.

Nhưng tôi luôn rất cẩn thận.

Tôi bao giờ nghĩ rằng có một bí mật của mình lại phơi bày mọi người theo cách này.

Tôi đỏ tía tai, dùng móng bấm mạnh lòng bàn , cuối cùng tỉnh táo lại đôi chút.

Hít một hơi thật sâu, tôi vuốt màn hình điện thoại, mở khung chat .

Từng dòng tin nhắn lời chế giễu khó coi hiện ra.

Rất nhanh, tôi đã tìm thấy tin nhắn đầu tiên.

Người gửi là chủ nhà 1205.

Thời gian là 7:32 tối nay.

Vừa đúng mười phút sau nhân viên giao hàng gọi điện báo tôi rằng vừa giao hàng đến.

Thường thì những hàng có tính riêng tư như này tôi không gửi dưới sảnh để đồ, thường là tôi về kịp giờ để nhận hàng luôn.

Nhưng không ngờ mười phút giờ tan , có một phương án trả về, cần phải lại, lãnh đạo còn yêu cầu nộp xong tan .

Tôi đành nhờ nhân viên giao hàng để đồ nhà.

gửi hàng, người bán đã không để bất kỳ biểu tượng hay hình ảnh nào trên bao bì, mục loại hàng cũng ghi là đồ dùng hàng .

Hơn nữa chỉ để một, tiếng đồng hồ, tôi nghĩ không có vấn đề gì.

Kết quả là vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã thấy thùng hàng đã mở.

Tim tôi đập thình thịch, vội vàng đi tới.

Kiểm tra lại thì thấy không mất gì.

Tôi còn kịp thở phào thì những tin nhắn nhóm cư dân trên WeChat đã khiến tôi lạnh cả người.

2

1205 đã gửi tổng cộng ba tin nhắn.

Tin nhắn đầu tiên là ảnh hàng của tôi.

Để có thể chụp rõ hình dáng của chúng, món đồ tôi đặt đều bóc ra.

Một bàn phụ nữ chúng, ngang nhiên đưa ống kính.

Tiếp theo là lời cảnh cáo.

[@1206, lần sau đừng để bẩn thỉu như thế ở nơi công cộng, để một lần tôi bêu một lần.]

[Con tôi còn , nếu có vấn đề gì về tâm lý, cô không chịu trách nhiệm nổi đâu!]

Đọc đến đây, lửa giận lòng tôi bùng .

Tôi rất ấn tượng với gia đình ở căn hộ 1205.

Người sống ở là một cô mẹ thân tên Trần cậu con vừa cấp ba.

Điều khiến tôi ấn tượng không phải là mối quan hệ gia đình hiếm thấy của họ, mà là ham muốn kiểm soát vô cùng của người mẹ này.

Tôi còn nhớ họ chuyển đến, mẹ con đã cãi nhau rất to ngay nhà.

Lý do là lúc dọn đồ, Trần phát hiện vali của con một chiếc quần lót mà cô ta từng thấy.

Cô ta lập tức mất bình tĩnh, khóc lóc thảm thiết nhân viên công ty chuyển nhà những người hàng xóm xung quanh.

Cậu thiếu niên đang độ tuổi dậy thì phải chịu đựng ánh mắt của mọi người, đôi mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc đến nơi.

Cậu kéo mẹ, muốn kéo cô ta nhà.

Nhưng Trần không hề quan tâm đến thể diện của con , nhất quyết bắt cậu phải rõ nguồn gốc của chiếc quần lót .

Lúc , tôi đã nghĩ rằng sau này chắc chắn phải tránh xa người này.

Không ngờ tôi không đi tìm họ thì họ lại tìm đến tôi.

3

Tôi thường tan muộn, về đến nhà không còn tâm trí để tự nấu ăn.

Vì vậy, tôi thường chọn cách gọi đồ ăn bên ngoài.

Với tôi, gọi đồ ăn bên ngoài vừa tiết kiệm thời gian, công sức, lại không phải rửa bát, thật là thoải mái.

Nhưng không ngờ, chính hành động này lại khiến người hàng xóm chuyển đến không lâu gõ nhà tôi.

Hôm bảy, tôi còn đang nằm ngủ nướng trên giường thì nghe thấy tiếng đập “rầm rầm”.

Tôi mở , thấy Trần mày u ám đứng ngoài .

Không đợi tôi tiếng hỏi có chuyện gì, cô ta đã lôi ra một tờ hóa gọi đồ ăn đầy vết bẩn đưa đến tôi: “Đây là đồ cô ăn tối qua phải không?”

Tôi ngẩn người, sau xem kỹ thông tin hàng địa chỉ giao hàng trên thì gật đầu.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Cô ta cười lạnh một tiếng: “Cô còn mũi hỏi tôi à?!”

“Người lớn như vậy rồi, chân đầy đủ, không tự nấu ăn à?”

“Tôi đếm hàng , tháng này 25 , cô đã gọi đồ ăn bên ngoài 22 rồi!”

“Lần nào cũng là đồ ăn không lành mạnh như lẩu, bún chua cay, bún ốc lẩu cay, sau này không gọi nữa!”

Sau cô ta xả một tràng, tôi vừa ngơ ngác vừa không nên lời.

Ai rảnh đến mức đếm xem hàng xóm gọi đồ ăn bên ngoài bao nhiêu lần, mỗi lần gọi những gì chứ?

Cảm giác ghê tởm như theo dõi dâng lòng tôi.

“Tôi gọi đồ ăn bên ngoài thì liên quan gì đến cô?”

Trần : “Chúng ta ở đối diện nhau, cô gọi đồ ăn bên ngoài thì con tôi có thể nhìn thấy.”

“Tối qua cô ăn lẩu, kết quả sáng nay nó với tôi là muốn ăn lẩu! Tôi bao giờ cho nó ăn bẩn thỉu này, cô xem có phải do cô ảnh hưởng không?”

Cái cớ này của cô ta khiến tôi tức đến bật cười.

“Con cô đã mười lăm mười sáu tuổi rồi mà vẫn tự lập à?”

“Cô đừng lời vô ích , tóm lại sau này cô không gọi đồ ăn bên ngoài nữa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương