Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ta sức mạnh rất lớn, Đinh Tổ Dục bị kéo trượt trên sàn.
Anh ta sợ hãi run rẩy hỏi: “Chỗ nào ?” Tiểu Thiến nở một nụ cười quái gở: “Sinh em bé, chỗ đó.”
Mặt Đinh Tổ Dục tái xanh, vẻ mặt muốn nôn không dám, nước tuôn trào: “Bạch đại sư, không được, tôi sự không làm được!!!”
Bình luận bắt đầu loạn hết cả lên.
[Gay go rồi, nếu đang làm giữa chừng kim bạc rơi thì ?]
[Anh là thiên tài, nói ra được?]
[ Đinh chẳng cách nào, chắc đồng ý thôi, dù không kích động .]
[ thì chẳng chúng ta sẽ được xem trực tiếp luôn à? là kích thích.]
[Như có phù hợp không? Hahaha…]
[Có gì không phù hợp chứ, dù lo cho anh ấy !]
Tôi ống kính bị rung lắc, trên bàn ăn bên trái có một con d.a.o trái cây, tôi mở miệng nói: “Đinh Tổ Dục, trên bàn có dao, mau lấy.”
Đinh Tổ Dục mình sắp bị Tiểu Thiến kéo vào thang máy, liền nghiến răng chặt, giữ chặt cánh cửa: “cục cưng, anh muốn ăn táo, đợi anh ăn xong mới có sức.”
Tiểu Thiến nghe từ “sức” thì ngửa đầu cười, buông ra.
Đinh Tổ Dục chóng lấy d.a.o nhỏ chạy vào bếp, đặt ống kính sang một bên, anh ta cầm dao, vung lên không chút do dự, bắt đầu chảy máu, Anh ta kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.
Tiểu Thiến bước vào, khựng , thèm thuồng l.i.ế.m môi: “Máu… nhiều quá.”
“Tiểu Thiến, anh mất m.á.u quá nhiều sẽ c.h.ế.t đấy, sẽ c.h.ế.t ngay lập tức đấy, lên, cứu anh.” Tiểu Thiến máy móc quỳ xuống, nghiêng đầu dùng che miệng vết thương, m.á.u càng lúc càng nhiều.
Đinh Tổ Dục hoảng hốt mồ hôi đổ đầy, hét lên: “ lên, lái xe mua thuốc cho anh, không là anh sẽ c.h.ế.t mất.” Anh ta đẩy Tiểu Thiến ra, giả vờ bất tỉnh, Tiểu Thiến đứng dậy, lấy khăn bàn, quấn Đinh Tổ Dục thành một bó, ta từng bước về phía cửa, lẩm bẩm: “Anh, không , , chưa đến, lúc, không , , mua thuốc.”
8
Tiểu Thiến ra , tiếng động cơ xe bắt đầu vang lên.
[Nói chứ, này khá lý trí đấy.]
[Có bệnh à, không là vì muốn chữa lành cho Đinh rồi mới tự g.i.ế.c anh ta à?]
[Cảm giác IQ của này có vấn đề.]
[Không nói rồi , chuẩn bị sinh nhi, chút lý trí cuối cùng thôi.]
[ ta có lái xe à? Dữ dằn chứ.]
[ ta hành động chậm chạp thôi, lái xe cần một chân ga và phanh, có gì khó đâu.]
[ Đinh vẫn nên chạy thôi.]
Đinh Tổ Dục gần như nhảy bật lên: “Bạch đại sư, bây tôi sẽ bỏ chạy ngay.”
Anh ta nói, cầm lấy một chùm chìa khóa xe, đến cửa lớn thì vẫn không mở ra, Đinh Tổ Dục lo lắng toát mồ hôi: “ làm đây, trời ơi, có mình anh ta ra .”
Tôi bảo Đinh Tổ Dục quay camera một vòng, vào bố cục của cả căn phòng rồi nói:
“Đây là thuật che , vị trí anh đang đứng không là cửa lớn, là một bức tường. Anh sang , rẽ trái, cái bình hoa phía trước không, đó chính là nắm cửa.”
Đinh Tổ Dục vội vàng bước tới xoay cái bình hoa, trong phòng xuất hiện một làn sương mù, cửa lớn xuất hiện, anh ta chóng mở cửa và lao ra .
“Anh lập tức lái xe về hướng thành phố, chọn tuyến đường phía Đông, tránh xa Tiểu Thiến.”
“Anh phá vỡ thuật che , Tiểu Thiến có cảm nhận được, có lẽ sẽ quay g.i.ế.c anh, gửi địa cho tôi, tôi sẽ đến đón anh.”
Tôi chưa nói xong, Đinh Tổ Dục lái chiếc xe thao lao ra , tốc độ được đẩy lên tối đa.
“Bạch đại sư, tôi đang ở biệt thự nghỉ dưỡng bờ biển, đang đường vịnh phía Đông, mau đến đây với tôi , chân tôi mềm nhũn hết rồi!”
“Tôi sự rất sợ ta đuổi theo.”
Đinh Tổ Dục nói khóc, nước nước mũi chảy ròng.
Tôi cầm điện thoại xuống dưới mở cửa lái xe, khoảng cách từ biệt thự của Đinh Tổ Dục đến tôi mất khoảng hai .
Đinh Tổ Dục một mạch phóng , khóc xin tôi đừng ngắt máy.
[Kịch tính quá , Đinh thoát ra rồi.]
[Một cái , chẳng qua có thế.]
[Tôi biết ngay là Đinh ở hiền gặp lành, sẽ không có chuyện gì đâu.]
[Đừng có nói bậy, người hỏi Đinh c.h.ế.t chưa lúc nãy chính là !]
[Hại tôi sợ c.h.ế.t khiếp, cái thối này.]
Lúc này Đinh Tổ Dục lái xe được 40 phút, trong phòng chat mọi người dần dần thả lỏng, lau mũi và xong, anh ta tranh thủ nói đùa với mọi người trong phòng:
“Hôm nay sự quá kích cmn thích rồi, nếu không có mấy người xem, tôi sự cảm giác như đang mơ.”
“Lái xa như rồi chắc chắn thoát được.”