Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 1

Kết hôn đã ba , tôi chưa giờ gặp gia đình chồng.

Tôi bị cảm nặng, tiết kiệm , tôi dám mua cảm giá 9,9 một phòng khám nhỏ.

Tình cờ, đang lướt video, tôi hình ảnh chồng mình xuất hiện một đấu giá xa hoa.

Anh ăn mặc sang trọng, tiêu như nước, còn ôm eo một người phụ nữ xinh đẹp.

Người đăng video bình luận: “Không có tài sản hàng tỷ thì không ngồi vào đấu giá . Đây chính là sự phân biệt rõ ràng giữa người nghèo và người giàu.”

Người giàu ?

tôi vẫn nhớ đây, chồng tôi vì tiết kiệm còn không muốn mua cao su giá 29,9 , ép tôi uống tránh thai giá 9,9 .

Tôi đã bên chồng trọn vẹn sáu .

Giống như nhiều cặp vợ chồng nhập cư khác, tôi thuê một căn phòng nhỏ khu lao động Bắc Kinh.

mua một căn tại thủ đô và ổn định cuộc sống, tôi không ngừng làm việc chăm , sống tiết kiệm từng đồng.

Vậy nhìn hình ảnh chồng mình mặc vest bảnh đấu giá xa hoa qua video, tôi tự nhủ có lẽ đó là công việc của anh.

sau đó, người đăng video :

“Ngồi hội trường toàn là tỷ phú, những người bình thường cả đời khó lòng đạt tới đẳng cấp đó.”

“Không có tài sản hàng tỷ thì không ngồi vào đấu giá .”

Nghe đến đây, đầu tôi hiện lên cảnh tượng vài ngày .

ấy, tôi và chồng đã kết hôn ba . Vì áp lực kinh tế, cả hai đồng ý tạm thời không sinh con.

tránh bất trắc, tôi đến cửa hàng mua cao su loại rẻ nhất giá 29,9 .

chồng tôi lại đặt nó trở lại kệ, :

“Vẫn còn đắt quá. phải tiết kiệm dành mua trả góp.”

“Lần đến hiệu , tôi có loại tránh thai giá 9,9 . Hay là chịu khó một chút đi, sau anh có rồi sẽ sống tốt hơn!”

Nghe vậy, tôi không khỏi tức giận:

tránh thai giá 9,9 không biết sẽ gây tổn hại gì sức khỏe. Anh không làm bừa !”

chồng tôi lại tỏ vẻ oan ức, :

“Chẳng phải ba anh đã dồn toàn bộ tiết kiệm chữa bệnh mẹ ? Giờ mình tiết kiệm thì tiết kiệm, còn phải mua .”

“Vả lại, có chứng nhận tiêu chuẩn quốc gia, lại bán hiệu , chắc chắn là dùng . chịu khó một chút đi …”

Tôi cảm cay đắng, nhớ lại ba , mẹ tôi lâm bệnh nặng, cần 300.000 phẫu thuật, chồng tôi không một lời oán trách, dốc hết tiết kiệm cứu mẹ tôi khỏi cửa tử, tôi đã quyết định lấy anh vì món nợ ân tình ấy.

Thế giờ đây, nhìn đi nhìn lại video của anh đấu giá, tôi một người chồng đầy khí thế, cười tự nhiên với người phụ nữ bên cạnh, tiêu không tiếc tay.

Ánh mắt tôi trở nên hoang mang, lòng đầy nghi ngờ.

Dù là công việc, liệu anh đạt đến mức ?

Chồng tôi là một lập trình viên làm việc 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, thường xuyên phàn nàn bị sếp bắt làm thêm giờ. Làm anh dễ dàng đối phó với những sự kiện hoành tráng như vậy?

Nghĩ kỹ lại, tôi đã bên nhau sáu .

Vậy tôi chưa giờ gặp gia đình anh ấy…

mầm mống nghi ngờ nảy sinh, mọi thứ bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Tôi trở về , không chất vấn, lặng lẽ chờ chồng về.

Tối hôm đó, chồng tôi làm thêm giờ, mang theo mùi rượu về lúc nửa đêm.

“Không đâu, đã nấu canh giải rượu anh, uống chút đi.” Tôi đưa chén canh anh, giúp anh dọn dẹp.

Chồng tôi kéo lỏng cổ áo sơ mi, :

“Lại là lão sếp keo kiệt bắt anh làm thêm. Nếu không phải tình hình việc làm nay khó khăn, anh đã nghỉ việc lâu rồi.”

Chồng tôi đã phàn nàn về công việc nhiều lần. Tôi từng khuyên anh bỏ việc, tìm công ty khác.

anh lương đây cao, không muốn nghỉ, sợ không tìm nơi tốt hơn.

“Tất cả là vì , mua , định cư Bắc Kinh.”

Nghe những lời , tôi lại càng thương anh hơn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương