Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
### 03
Mẹ chồng tôi biết tin Hải gặp tai nạn.
Bà đến nhà tôi, khóc lóc nước nước mũi tèm lem.
Hải dám công khai tiểu tam bên ngoài, đều nhờ có người mẹ .
Lúc nào bà ta khoe khoang người khác rằng con trai mình tài giỏi, ba thê bốn thiếp là mặt mũi của đàn ông.
Nhìn bà ta tôi phát ghê.
“ dành sức ! Thương con trai bà lên viện chăm sóc anh ta.”
Mẹ chồng tôi lập ngừng khóc:
“Con trai tôi bây giờ thế nào rồi?”
Tôi bốc một nắm hạt dưa, thản nhiên đáp:
“Thành người thực vật rồi, bác sĩ bảo không tỉnh nữa.”
Mẹ chồng tôi ngay lập gào khóc thảm thiết, la hét rằng bà không muốn sống nữa.
Tôi hẹn môi giới bất động sản nhà, không có thời gian chuyện phiếm bà ta.
Mẹ chồng túm chặt lấy tôi, bắt tôi dẫn bà ta đến viện thăm con trai.
Bước căn phòng nhỏ hẹp, mẹ chồng nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, ánh muốn tóe lửa.
“Con trai tôi một năm kiếm hơn 100 vạn, cô nó ở chỗ thế à?”
Tôi bĩu môi:
“Tiền của con trai bà đều đem đàn bà cả rồi, chi phí phẫu thuật lần còn phải là tôi vay từ nhà mẹ đẻ đấy!”
Mẹ chồng giận đến run rẩy:
“ bậy! Cô đừng có dọa tôi! vài người đàn bà sao hết sạch gia tài ?”
Tôi mở điện thoại, đưa ra bằng chứng Hải ăn chơi trác táng cho bà ta xem.
“Mẹ à, con trai mẹ chơi bời kinh lắm. Lương năm trăm vạn không đủ cho anh ta tiêu pha đâu.”
Mẹ chồng cứng họng.
Rồi quay sang trừng chất vấn tôi:
“Sao tự nhiên con trai tôi gặp tai nạn giao thông? Chắc chắn là tại cô suốt ngày loạn!”
Tôi đưa biên bản của đội cảnh sát giao thông cho bà ta xem.
“Bà có quen Bạch Nhu không? Chính là người lần trước đến mừng sinh nhật bà đấy. Con trai bà vì bảo vệ cô ta bị xe đ.â.m cho nửa sống nửa . Muốn g.i.ế.c hay c.h.é.m gì !”
Mẹ chồng đến đập tay tường:
“Hải ơi! Con muốn mẹ c.h.ế.t à!”
bước , yêu cầu chúng tôi giữ yên lặng.
Mẹ chồng phát điên, túm lấy cổ áo của .
“Con trai tôi bao giờ mới tỉnh? Tôi hỏi cô, con trai tôi rốt cuộc có tỉnh không?”
sợ đến không biết phải gì.
Tôi kéo mẹ chồng qua một bên, hạ giọng :
“Đừng ý đến bà ta! Bà ấy bị tâm thần.”
Cô hoảng hốt chạy biến .
### 04
Môi giới bất động sản việc rất hiệu quả.
Chưa đầy ba ngày đã giúp tôi căn nhà.
Hiệu quả vậy đúng thôi, căn nhà 3 triệu tôi thấp hơn giá thị trường 1 triệu.
May mắn là người mua là chị họ tôi, chị lén bù thêm cho tôi 800 ngàn.
Mọi người đều vui vẻ.
Mẹ chồng biết tôi nhà, liền dẫn em chồng đến chặn ngay cửa, không cho tôi chuyển .
“Con trai tôi chưa c.h.ế.t đâu! Cô dám nhà!”
Tôi vô tội đáp:
“Chính vì con trai bà chưa , nên tôi mới nhà cứu mạng anh ta !”
Mẹ chồng dựng ngược lông , nghiến răng :
“Cô chịu cứu mạng nó à? Con trai tôi bao nhiêu đàn bà, cô hận không thể nó c.h.ế.t ngay lập có!”
Quả nhiên, phụ nữ là người hiểu phụ nữ nhất.
Bà ta trúng tim đen tôi.
Tôi quay sang hét mấy anh công nhân của công ty chuyển nhà:
“Hôm nay không chuyển nữa, tôi phải đến viện rút ống thở của chồng!”
Mẹ chồng đến suýt phun máu:
“Cô, cô dám rút ống thở, tôi liều mạng cô!”
Tôi bất lực :
“Mẹ à, tiền của con trai bà đều mang đàn bà rồi, tôi nhà bà không cho, tôi rút ống thở bà liều mạng tôi. Vậy ! Con trai bà tôi cho bà quản nhé!”
Em chồng nghe vậy, mặt liền sa sầm xuống.
“Mẹ, con trước mẹ, tiền dành lo hậu sự của mẹ có phần của con đấy! Mẹ mang chữa cho anh ấy là không đâu!”
Em chồng từ nhỏ đã khỉ đá chuyển thế.
Chỉ cần động chạm đến lợi ích của nó, người thân chẳng nhận.
Mẹ chồng tiến lên đập cho em chồng một cái.
“ ngu à? Nhà của anh có một nửa là của tao, tao đòi về thiếu gì phần của !”
Em chồng đảo một vòng:
“Vậy mẹ đòi ! Nếu không đòi mau rút ống thở của anh ấy .”
Mẹ chồng đến suýt ngất.
Tôi cười đến suýt ngã.
Có cô em gái thế , thêm một người vợ trên danh nghĩa tôi, Hải coi hết đường sống.
Tôi ho khan một tiếng:
“Ngôi nhà tiền trả góp là tôi và con trai bà cùng chi trả. Lên tòa án không liên quan gì đến nhà bà đâu.”
Tôi kéo em chồng qua một bên, thầm:
“Bạch Nhu đứng tên một căn nhà biệt thự, là anh mua trả toàn bộ bằng tiền mặt. Lấy chị em mình chia đôi.”
Em chồng sáng rực :
“Thật chứ?”
Tôi gật đầu:
“ thông minh hơn mẹ, việc còn phải trông ra tay. Nhất định tính cho một phần.”
Em chồng vui sướng ra mặt, kéo mẹ chồng rời .
Tôi quay sang chỉ tay đám công nhân:
“Chuyển nhà!”