Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Bạn cùng mang thai lại nhét que thử thai của tôi.
Đêm cô giáo phụ trách ký túc xá đi bất ngờ, tôi không kịp giải thích gì đã lôi trò cười cả trường, gắn cho cái mác “con nhỏ lẳng lơ”.
Bạn trai thanh mai trúc mã quay lưng, khinh bỉ trước mặt bao người:
“Thì tiền của cậu là kiếm kiểu hả?”
Rồi chạy méc với mẹ tôi, khiến bà tức đến phát bệnh.
Tôi vội vàng nhà chăm sóc, lại xe tải đâm chết, chết không nhắm mắt.
Lần nữa mở mắt, tôi quay đúng đêm – đêm cô giáo gõ !
Tiếng gõ “cốc cốc” dồn dập vang , cô bạn giường lén liếc phía của tôi, mắt đầy chột dạ.
Cô giáo xông thẳng – lần , lọi mà chẳng tìm thấy gì.
Ngay lúc bà quay người định rời đi, tôi chợt chỉ tay phía giường , giọng lạnh tanh:
“Cô vội gì vậy? Gầm giường , cô chưa mà.”
Tôi bật dậy giữa mồ hôi lạnh.
Giống vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mọi thứ lại chân thật đến rợn người.
Những lời sỉ nhục, ánh mắt khinh bỉ vẫn văng vẳng tai, cảm giác đau đớn khi xe tải húc vỡ nát từng thớ thịt vẫn in hằn trong xương tủy.
Tôi hiểu, là ký ức kiếp trước.
Đúng lúc , tiếng gõ dồn dập vang .
“Tôi là cô giáo phụ trách, đêm, mau mở !”
Mọi thứ y hệt đời trước.
Tôi quay sang nhìn giường , Nguyệt Nguyệt đang ngồi, vừa mới nhỏm dậy.
Thấy tôi nhìn, cô ta cười gượng cái.
Cái treo trên giường tôi đang đung đưa.
Cô ta vừa nhét đồ xong sao?
Chẳng lẽ lần tôi vẫn chịu cảnh hãm hại trước?
đã có người mở, cô giáo hùng hổ lao .
Sợ chứng cứ phi tang, bà không lời nào, xông thẳng đến của tôi.
Bà loạn hồi, không thấy gì, bèn đổ hết bàn.
Chỉ có vài sợi dây buộc tóc, hộp bút và gói băng vệ sinh.
Bà ta liếc tôi đầy hàm ý, rồi lại nhìn sang Nguyệt Nguyệt, sau bảo:
“Thu dọn lại đi.”
xong định rời đi.
tôi chặn lại.
Cô giáo cau mày:
“ đêm là quy định của trường, Trì Lê Lê, đừng có thái độ thế.”
Tôi lắc đầu:
“ không có thái độ gì cả, chỉ là… chỉ mỗi của , có thấy hơi bất công không?”
Mấy bạn cùng nhìn tôi, tỏ khó chịu.
Cô giáo khó xử, đành lệnh cho mấy người trong hội sinh viên đi các chỗ khác.
Bà chẳng hy vọng tìm được gì.
Không ngờ bạn bỗng hét toáng :
“Cái gì đây?!”
Cô giáo lao tới, mặt mừng rỡ cầm :
“Que thử thai! Hơn nữa là hai vạch! Trì Lê Lê, giải thích sao đây?”
Tôi nhìn bà ta nhìn người ngốc.
“Cô không định hỏi xem nó được tìm thấy ở đâu à?”
Cô giáo sững lại, quay sang nhìn bạn kia.
Bạn run run:
“Là… là ở gầm giường của Nguyệt Nguyệt ạ.”
Nguyệt Nguyệt mặt tái mét, chỉ tay bạn kia quát:
“Cậu bậy! Cậu vu khống tôi!”
Bạn kia sợ hãi né tránh.
Cô giáo vẫn bình tĩnh, lập tức ngăn lại:
“Ở dưới giường ấy… chưa chắc là của ấy, dù sao giường kê gần nhau, có thể là người khác ném qua.”
Nghe gợi ý , Nguyệt Nguyệt bắt được vàng, lập tức chỉ tay phía tôi:
“Là cậu ta! Chắc chắn là của cậu ta! Cậu ta ném sang!”
Đúng là tôi ném thật, vì vừa rồi không lựa chọn nào khác, tôi chỉ kịp quăng lại.
Giờ bọn họ ngang nhiên đổ hết đầu tôi, tôi đâu thể im lặng nữa.
“Tôi khẳng định không của tôi. Ngày nào tôi đi thêm, lấy đâu thời gian mà gây chuyện cậu .”
Nguyệt Nguyệt không chịu bỏ qua:
“Ai biết cậu thêm kiểu gì? Cậu thừa nhận đi, kịp đi khám để khỏi lây bệnh bẩn!”
Câu khiến tôi nảy ý.
“Vậy đơn giản thôi, tất cả chúng ta cùng đi bệnh viện . Ai mang thai, nhìn kết quả là biết ngay!”
Nguyệt Nguyệt hoảng hốt.
“Giờ… giờ muộn rồi, gì ầm ĩ thế?”
Người bạn thân đi theo cô ta hùa :
“Đúng , có chút chuyện thôi mà, gì kéo nhau đi bệnh viện?”
Lần đến lượt tôi không nhường bước:
“ không rõ, từ nay cả chúng ta sẽ người ta chỉ trỏ, mang tiếng hư hỏng.
Các cậu không để tâm, tôi thì để tâm. Tôi muốn có giấy xác nhận. Ai sợ thì đừng đi.”