Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

7

Sau khi xuất viện, tôi có quay về một chuyến.

Dù căn hộ hư hại, nhưng tài liệu và máy tính dùng của tôi vẫn nguyên vẹn.

Ban quản khu khá có trách nhiệm.

Sợ tài sản mất rồi họ phải đền bù, sau khi dập lửa xong, họ đã lắp một cánh cửa tạm bên ngoài căn hộ.

Có lẽ là do mất một loạt hợp đồng, hoặc cũng có thể vì bận chăm sóc Tô Vãn mang thai, nhìn qua là mấy ngày rồi Phó Văn Tu chưa quay lại đây.

Tôi không ở lại buồn bã than thở.

Sau khi nhanh chóng thu dọn thứ cần cho công và vài món đồ xa xỉ, tôi bảo nhân quản đi cùng khóa lại căn hộ.

Khi anh ta định đưa chìa khóa cho tôi, tôi từ chối:

“Đợi chủ căn hộ về, anh đưa cho anh ta là . Tôi sẽ không quay lại nơi này nữa.”

đồ đạc lại phần lớn đều đến Phó Văn Tu.

Tôi không muốn mang theo, cũng buồn sắp xếp.

Cứ nguyên .

anh ta muốn xử thế nào, tôi hoàn toàn không tâm.

Không ngờ lại chạm mặt Phó Văn Tu ở dưới lầu.

“Niệm Niệm! Anh gọi cho em mãi mà không , mẹ em cũng không cho anh gặp em, anh mới nhờ ban quản theo dõi hình của em…

Chúng ta có thể nói một chút không?”

Tôi liếc nhìn nhân quản đứng bên cạnh, sắc mặt có chút khó xử.

Tuy lòng hơi bực, nhưng tôi cũng không trách anh ta.

Từ hôm , tôi đã chặn hết mọi phương thức lạc với Phó Văn Tu.

thời gian tôi nằm viện, mẹ tôi canh giữ nghiêm ngặt.

Quên luôn cả thân phận giảng , cứ thấy mặt Phó Văn Tu là mắng, không cho anh ta cơ hội mở miệng hay gặp tôi.

“Niệm Niệm, Tô Vãn không có thai đâu, là bác sĩ lấy nhầm kết quả khám.”

Nghe vậy, tôi nhướng nhẹ mày.

“Thế thì sao? Có đến tôi à?”

Phó Văn Tu cười khổ:

“Anh anh đã không thể tha thứ, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

mẹ em cũng nói sẽ không dính dáng tới anh nữa, anh hiểu điều .

Nhưng mà… Niệm Niệm, Tô Vãn trẻ, tại sao em lại em tung tin xấu về ấy?”

Tôi tưởng anh ta tới xin cho công ty .

Không ngờ mục đích vẫn là vì Tô Vãn.

Tôi thực sự đã đánh giá thấp Tô Vãn, và cũng coi thường cảm giữa họ.

Tôi hít sâu, từng chữ từng lời:

“Phó Văn Tu, phải ta thật sao?

tôi không muốn tuyển một người đạo đức có vấn đề, có sai?”

Phó Văn Tu nghẹn lời, không phản bác nổi.

Tôi bước qua anh ta định rời đi, nhưng anh ta lại kéo vali của tôi từ phía sau:

“Niệm Niệm! Nếu Tô Vãn không xin , anh sẽ ấy trợ cho anh. Em…”

Tôi quay đầu lại, nhìn anh ta đầy chán chường:

“Anh có mang ta về nuôi cũng đến tôi.

Nhưng trước khi vậy, tốt nhất anh bắt đầu cầu nguyện cho công ty của trụ lâu một chút đi.”

Tôi không rành kinh doanh, nhưng một vài người thân đã nói cho tôi rằng
công ty của Phó Văn Tu hiện tại gặp rất nhiều khó khăn vì ảnh hưởng nặng nề.

Thương trường thay đổi chớp mắt.

đối tác từng vì nể mặt mẹ tôi mà hợp tác với Phó Văn Tu đều nhanh chóng cắt đứt hệ.

đối tác mà anh ta tự xây dựng, sau khi nghe vài tin đồn cũng lần lượt rút lui.

Vậy bây giờ, cuộc sống của Phó Văn Tu dễ dàng .

Thế mà ngay cả cảnh , anh ta vẫn lo nghĩ cho Tô Vãn.

Lúc ấy, tôi thật sự không khen anh ta là người có , hay chê là quá mù quáng.

Nhưng chỉ một ngày sau khi gặp tôi, Phó Văn Tu đưa Tô Vãn vào công ty đã lan đến tai tôi.

8.

“Niệm Niệm, cậu ổn chứ?”

tôi lo lắng nhìn tôi, nghĩ rằng tôi buồn vì hành động của Phó Văn Tu.

Tôi lấy lại tinh thần, cười nói:

“Không sao đâu, tớ chỉ nghĩ… với cách này, chắc công ty của anh ta sẽ càng nhanh phá sản.”

Sau lần này, tôi xem như đã hiểu rõ hơn về con người Tô Vãn.

Một gái xuất thân từ vùng núi xa xôi.

Vừa có nhan sắc, vừa có đầu óc.

Nhưng ta không chọn cách dựa vào chính gây dựng tương lai, mà lại đi dây dưa với một người đàn ông giàu có đã sắp kết hôn.

Vậy thì mục đích của ta chắc chắn không đơn giản.

Quả nhiên, chưa bao lâu.

Khi tôi chuẩn thủ tục du học, thì nghe tin công ty của Phó Văn Tu có hàng loạt nhân nghỉ .

tôi lập tức gọi điện tám :

“Tớ thật sự đã đánh giá thấp con nhỏ rồi!

Chỉ ngày, nó đã nắm hình nhân sự của công ty, rồi lấy danh nghĩa Phó Văn Tu giao cho nhân công , lương thì không tăng, mà toàn là lặp đi lặp lại vô nghĩa.

Nhiều người bất mãn, phản ánh lên Phó Văn Tu, anh ta thèm hỏi rõ sự , chỉ bảo rằng bọn họ ức hiếp một sinh mới ra trường không có chống lưng.”

“Lúc trước lễ cưới của hai người hủy đột ngột, công ty đã có không ít lời ra tiếng vào.

Giờ thì ai cũng mối hệ giữa Phó Văn Tu và Tô Vãn, cộng thêm tục mất hợp đồng gần đây, mọi người cảm thấy không hy vọng nữa, thi nhau xin nghỉ.”

Sau khi nghe tôi kể tên một vài người đã nghỉ , tôi không nhịn mà bật cười.

Tôi không kỳ thị người sống cảm quá mức.

Tùy chỉnh
Danh sách chương