Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Kết quả xét nghiệm được gửi về điện thoại của Phùng .
Rồi, thằng khốn này lại nuốt lời!
Trước đó ấy đã hứa với Biện Khải, chỉ công khai phần liên quan đến vụ kiện, không suy diễn thêm gì khác.
Nhưng mà..
“Thật ngại quá, , dì… Kết quả này, tôi thực sự không hiểu nổi.”
Kết quả cho thấy: Đứa trẻ có quan hệ với Biện Khải. Nhưng không có quan hệ với Biện Khải.
Nhà họ sững sờ, hoàn toàn không hiểu gì đang xảy .
“Sao có như thế được?!”
Nếu đứa trẻ là con của Biện Khải, chắn có quan hệ với cả ông lẫn bà .
Nếu đứa trẻ không con của Biện Khải, chắn không có quan hệ với cả .
Đương nhiên còn trường hợp nữa: có quan hệ với bà nhưng không có quan hệ với ông .
Trường hợp này nghĩa là… Biện Khải không con ruột của ông Biện Chính . Haha, vậy kịch bản này chính là của ông hàng xóm rồi!
Nhưng mà…
trường hợp trên đều không đúng.
Ngược lại, đứa trẻ có quan hệ với ông , nhưng không có với bà .
Vậy…
Trong đầu tôi lóe ý nghĩ:
“ này đơn giản mà? Chẳng nghĩa là… đứa trẻ do ông sinh , đúng không?”
Hả???
Phùng nhìn lại báo cáo lần nữa, “Mức độ khớp ADN đến 99.6%. Kết luận giám định: Biện Chính là ruột của đứa trẻ.”
Mặt Biện Khải tái mét, hét tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ.
Biện Khải thấy không giấu nổi nữa, đành thú nhận.
Đứa trẻ đúng là con ruột của ông ta và Thiến.
Bởi vì Biện Khải bị vô sinh, mấy năm trước đã lén lút kiểm tra ở bệnh viện của bạn .
Chỉ là thấy Biện Khải quá sốt ruột muốn có cháu, sợ bà ấy quá thất vọng mà nghĩ quẩn, nên đành giấu. Đương nhiên giấu cả tôi, con cừu non bị vặt lông này.
Về sau, công ty của Biện Khải tuyển lễ tân mới, chính là Thiến.
Cô ta gia cảnh không tốt, nhờ vào nhan sắc và tuổi trẻ, chủ động bám lấy Biện Khải, dù biết ta đã có vợ.
Nhưng mặc cho tình cảm mãnh liệt đến đâu, vẫn không có con.
Biện Khải là tư tưởng truyền , cực kỳ coi trọng nối dõi tông đường.
Thế là ông ta nghĩ kế hoạch vô liêm sỉ này…
Lấy sính lễ kếch xù làm điều kiện, lén lút ngủ với Thiến.
Rồi lại giả vờ cho Biện Khải uống thuốc Đông y trong vài tháng, khiến ta tưởng rằng bệnh vô sinh của đã khỏi.
Thảo nào, lúc đó tôi đã nghi ngờ, tại sao Biện Khải lại chịu đổ cả đống tiền vào nhà Thiến như vậy?
Hóa , bất thường chắn có ẩn tình!
Tất cả đều là do lão già khốn nạn Biện Chính này!
Mà ông ta tích cực xúi giục Biện Khải chuyển hết tài sản về tay , là vì tính toán cho “đứa con” này.
Biện Chính thản nhiên :
“Dù đứa trẻ này là của tôi, nhưng vẫn là m.á.u mủ của họ Biện. Biện Khải không còn nữa, còn em trai nó!”
Ông ta cố gắng thuyết phục vợ chấp nhận sự thật.
Nhưng tôi không quan tâm bà ta có đồng ý hay không.
Tôi chỉ quan tâm duy nhất…
“Vậy , đứa trẻ này không con trai Biện Khải, mà là em trai của ta, đúng không? Mà… em trai đâu có quyền thừa kế theo pháp luật, đúng không, luật sư Phùng?”
Phùng gật đầu rụp: “… Ừ ừ ừ!”
“Đồ khốn nạn, lão già không biết xấu hổ!”
Biện Khải tỉnh lại, nổi điên lao vào đánh chồng.
“Tất cả là do đồ dâm ô đáng c.h.ế.t như ông! Chính ông đã hại c.h.ế.t con trai ! Hôm nay tôi liều mạng với ông!”
Biện Chính bị bà ta cào rách mặt, tức giận hét : “Bà thôi ngay đi! Bà dám Biện Khải là con ruột của tôi à? Bà với lão hàng xóm đó, nhân lúc tôi đi công tác đã làm bao nhiêu xấu xa rồi! Tôi có biết Biện Khải có con tôi không? Nhưng ít nhất, đứa bé do Thiến sinh chắn là của tôi!”
Biện Khải gào khóc, đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân: “Đồ khốn! Tôi… tôi muốn ly hôn với ông!”
Biện Chính : “Ly hôn ly hôn! Chia tài sản ! Tất cả bất động sản và cổ phần công ty mà Biện Khải đã sang tên cho tôi với bà, tính toán rõ ràng hết! Tôi ly hôn với bà! Tiểu Phùng, liệt kê danh sách tài sản tôi!”
Phùng : “OK !”
Danh sách được liệt kê xong, Phùng cầm lấy, quay đưa cho tôi.
“Thứ tuần sau, trực tiếp nộp đơn kiện tòa dân sự đi. Đơn kiện cứ ghi rõ, yêu cầu điều tra toàn diện về việc Biện Khải đã chuyển nhượng tài sản chung của vợ chồng khi còn sống.”
Tôi trợn tròn mắt, câm nín!
8
Vợ chồng Biện Chính đơ tại chỗ.
“Tiểu Phùng, cháu là luật sư đại diện của bọn mà! Sao cháu lại…”
Phùng đẩy gọng kính , nhàn nhạt :
“Cháu với thím đã ký hợp đồng chưa?”
: “Nhưng… cháu đã sẽ miễn phí mà! Cháu bảo ứng trước phí tư vấn, bọn kêu đắt quá, thế là cháu bảo có trước không tính tiền.”
Phùng : “Ồ, cháu vậy à? Nếu cháu có miễn phí cho thím, vậy sao lại không miễn phí cho cô giáo Từ chứ?”
xong, ấy quay sang tôi, nhướng mày: “Cô giáo Từ, thế này có tính là vi phạm đạo đức nghề nghiệp không? Dù sao đây là hành động phi lợi nhuận mà.”
Tôi gật đầu: “Ừm, khá lắm, cậu nhóc có dạy dỗ được.”