Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
21
Lúc chạy tới, cách cửa tôi bất ngờ nghe được giọng của Đoạn Tiêu: “Phó Tư Châu, cậu sợ tôi như vậy à?”
Phó Tư Châu như là đang dung túng cho kẻ ngốc: “Cậu nói cái gì thì là cái đó.”
“Tôi thấy cậu đăng bài làm sáng tỏ rồi.” Đoạn Tiêu không để ý chuyện anh nói qua quýt, dạt dào hứng thú: “Đăng nhanh như vậy, rõ ràng là đã chuẩn bị chứng cứ từ lâu. Nhưng vì sao?”
Hắn cười khẽ một tiếng: “Bởi vì cậu sợ tôi làm sáng tỏ.”
Xuyên qua một cái cửa sổ thủy tinh hẹp, tôi nhìn thấy cây bút điện tử trong tay Phó Tư Châu rơi xuống đất.
Anh không nói một lời.
Vẻ mặt Đoạn Tiêu càng thêm kiêu ngạo.
“Cậu sợ tôi làm sáng tỏ, đoạt công của cậu, sau đó Nguyên Nguyên cảm động, tro tàn lại cháy với tôi. Nếu tôi đoán không sai thì đến bây giờ Nguyên Nguyên cũng chưa từng nói thích cậu đúng không?”
Phó Tư Châu phục hồi tinh thần, nhặt bút lên.
Trên mặt nhìn không rõ cảm xúc: “Nói xong rồi? Cửa ở bên kia, không tiễn.”
Đoạn Tiêu như không nghe thấy, giọng nói như cảm khái như khoe khoang: “Tôi hiểu cô ấy hơn cậu, cô ấy không có khả năng thích cậu nhanh như vậy. Cho dù ở cùng một chỗ với cậu, cũng là bởi vì hai người đã ngủ với nhau mà thôi. Cưỡng cầu sẽ không có ý nghĩa, Phó Tư Châu, buông tha Nguyên Nguyên đi.”
Người đàn ông đáng c.h.ế.t này…
Tôi tìm được một cái chậu ở phòng chứa đồ bên cạnh, đi vào nhà vệ sinh hứng nửa chậu nước trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Nguyên Nguyên…” Đoạn Tiêu thu lại vẻ mặt ngông cuồng, có chút khẩn trương gọi tên tôi.
Tôi không lập tức nhìn về phía Phó Tư Châu, mà bưng chậu nước trước mặt Đoạn Tiêu.
Đoạn Tiêu, cúi đầu nhìn chậu nước. Mặt mày hắn có vài phần sung sướng ngoài ý muốn.
“Anh…” Tôi ngắt lời hắn: “Cúi đầu xuống.”
Đoạn Tiêu làm theo.
“Thấy rõ chưa?”
Tôi đột nhiên buông tay, chậu nước rơi xuống đất.
Đoạn Tiêu tránh không kịp, bị ướt ống quần.
“Tôi cho rằng nhà anh nghèo đến mức không mua nổi một cái gương, cho nên tốt bụng mang cho anh một chậu nước để anh nhìn cho rõ sắc mặt của mình.”
Tôi quả thực muốn tức nổ tung, công kích rầm rầm: “Lý do gì tôi không có khả năng nhanh thích Phó Tư Châu vậy? Ý của anh là tôi phải thủ tiết cho anh một năm mới có thể đi thích người khác đúng không? Anh ấy đẹp trai hơn anh, chung thủy hơn anh, cái gì cũng mạnh hơn anh. Anh ấy không vì người khác mà bỏ tôi ở lại, bật nhạc cho tôi nghe vào lúc nữa đêm.”
Đoạn Tiêu mím chặt môi, u ám nhìn tôi: “Chỉ vì nụ hôn ba phút đó mà em lập tức bỏ rơi anh, có công bằng với anh không?”
Tôi: “…”
Thì ra là nghe không hiểu tiếng người.
Tôi thở ra một hơi thật sâu để bình phục tâm trạng, giả vờ cười với Đoạn Tiêu: “Nếu anh cảm thấy anh bị đối xử không công bằng thì có thể đi kiện tôi.”
Hắn còn muốn nói gì nữa thì Chủ tịch câu lạc bộ xuất hiện và cắt ngang bài phát biểu đầy lo lắng của hắn.
Chủ nhiệm câu lạc bộ vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện của cậu và Thẩm Anh đã lên men trên mạng, ảnh hưởng rất lớn đến trường học. Nhà trường sẽ lập tức cho người tới tìm cậu, xử phạt hai người hẳn là không nhỏ…”
Đoạn Tiêu vẫn bướng bỉnh nhìn tôi chằm chằm, dường như còn muốn nói gì đó.
Tôi nhịn sự kích động vui sướng khi thấy hắn gặp họa trước mặt xuống, vội vàng níu lấy Phó Tư Châu đã trầm mặc hồi lâu rời đi.
22
Bờ hồ yên tĩnh và thời tiết nhiều mây khiến hôm nay dễ bốc đồng hơn mọi khi.
Tôi tỏ vẻ ngưng trọng, không nói gì với Phó Tư Châu.
Tôi đang phân vân nên giải thích hay tỏ tình trước.
Nhưng lại nghe được lời xin lỗi của anh: “Một phần nguyên nhân đúng là vì anh lo lắng em và Đoạn Tiêu sẽ quay lại với nhau. Nhưng mục đích ban đầu đúng là muốn tránh cho em bị dư luận công kích.”
Tôi thở dài.
Nâng mặt anh lên, bốn mắt nhìn nhau.
“Phó Tư Châu, anh không cần cẩn thận như vậy. Cho dù là nguyên nhân đầu tiên, anh cũng không cần xin lỗi. Bởi vì em thích anh, chuyện này chỉ khiến em cảm thấy anh thật đáng yêu.”
Anh dừng lại, vài giây sau khẽ cười một tiếng: “Không ngờ sớm hơn nửa năm.”
Tôi “Ừm”, nhưng mà khoan: “Cái gì nửa năm?”
Phó Tư Châu nhìn về phía hồ nước nhân tạo, ánh mắt có chút xa vời: “Tôi chuẩn bị chờ em thích anh trong vòng nửa năm. Đương nhiên, anh cũng từng nghĩ qua, có thể em sẽ mãi không thích anh. Nhưng anh luôn luôn lạc quan. Anh nghĩ, chỉ cần anh đối với em đủ tốt, tốt hơn tất cả mọi người, ít nhất em cũng sẽ không thích người khác.”
Anh nhẹ giọng nói: “Có lẽ em sẽ nguyện ý tiếp tục ở bên anh.”
Phó Tư Châu luôn luôn được xem là đứa con của trời, thế mà có thể thản nhiên dùng sắc mặt không cảm xúc nói ra những lời hèn mọn đến như vậy.
Khó chịu nhiều hơn cảm động. Tôi vùi vào trong lòng anh, thấp giọng nức nở: “Phó Tư Châu, anh là kẻ yêu đương mù quáng sao?”
Anh ôm lấy tôi, nhẹ xoa gáy tôi, giọng nói lười nhác: “Anh là kẻ yêu đương mù quáng.”
Tôi lại ôm anh thật chặt, mang theo giọng mũi nhẹ nhàng sửa lại: “Không thể. Anh hẳn là nên đặt mình lên hàng đầu, không thể đánh mất chính mình.”
Giọng Phó Tư Châu hơi cao, cười khẽ: “Đây là chuyện không có cách nào hoá giải.”
Anh nói với giọng đày tự ti: “Nếu như cái này có thể khống chế, anh đã hết thích em từ lâu rồi.”
Trong những ngày tình cảm giữa tôi và Đoạn Tiêu phát triển không ngừng, không xuất hiện rạn nứt. Tình yêu đơn phương của Phó Tư Châu không bao giờ được đưa ra ánh sáng. Đó là bóng đêm vô tận không có điểm cuối.
Từ khó chịu đến c.h.ế.t lặng, đám mây tích tụ không biết tiêu tán từ lúc nào, ánh sáng loang lổ rơi vào đầu vai anh. Tôi trịnh trọng nói choânh biết: “Sau này anh sẽ có em ở bên.”
Dù tương lai của chúng tôi còn xa vời, không biết được những khó khăn, trở ngại. Tôi vẫn sẽ cùng anh dấn thân trên con đường này mà không chút do dự, sẽ không tiếc công sức để vượt qua mọi trở ngại.
Phó Tư Châu cười dịu dàng: “Đúng vậy.”
Anh ra hiệu cho tôi nhìn ánh mặt trời đã xua tan lớp mây cuối cùng.
“Em nhìn xem.”
“Trời sáng rồi.”
(–END–)
———–