Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trên đường , có người chúc mừng, cũng có người lời không hay.
Dì Liễu là người phiền phức nhất, bà khuyên bố mẹ tôi rằng cho con gái đi chỉ là nuôi người cho khác, chẳng đáng.
Có thì dồn cho con trai.
Bố mẹ tôi lại d.a.o động, may mà tối đó bác lớn gọi điện, mắng bố mẹ tôi một trận, chuyện này mới quyết định chắc chắn.
Sau khi gặt xong lúa, bác gái gọi tôi lên huyện giúp .
Công ty bông vải đóng , bà bị đứt năm công tác và nghỉ .
Thế là bà mở một tạp hóa nhỏ gần chợ lớn, bán dầu, muối, gia vị. Vì vị trí tốt buôn bán chạy.
Tôi giúp bà trông coi .
Lúc mới , bà khá ghét tôi.
Bà chê tôi mặc rách rưới, chê tôi có chấy, chê bố mẹ tôi không .
Nhưng tôi tính nhẩm nhanh, lại siêng năng, giúp dạy em họ , bà nhanh chóng chấp nhận tôi.
Mùa hè đó, tôi trải qua nhiều đầu tiên trong đời.
đầu tiên mì ly và kem ly, đầu tiên có nửa trái dưa hấu của riêng mình, đầu tiên mặc quần áo mới tinh.
Lúc đó trời nóng, ngày đều có người nuôi tôm bán tôm càng.
Hai một cân, con tôm to.
Bác gái mười hai mươi , tôi ngồi trên ghế nhỏ, chà rửa buổi chiều.
Buổi tối, sau khi đóng , bác gái sẽ tôm, gia đình ba người cùng tôi, đôi khi có vài người xóm ké.
Những đêm hè oi ả, gió thổi vào mặt nhưng vẫn nóng.
Bác thích uống bia cốc, khi vui ông rót cho tôi và em họ người nửa ly: “Nào, mấy đứa thử xem.”
Đôi lúc tôi nghĩ: “Giá mà mình là con gái của bác thì tốt bao.”
Mùa hè trôi qua nhanh, trước ngày khai giảng, bác gái đưa tôi một trăm , bảo em họ dẫn tôi đi giày.
Khi đó, huyện nhỏ có các chính hãng của Xtep và Anta.
Nhưng sự nghèo khó và mặc cảm sâu vào tôi, dù cầm trong tay, tôi vẫn không dám bước vào.
Cuối cùng, tôi khu chợ ngầm một đôi giày thể thao màu xanh lá và trắng với giá 20 .
Số lại, tôi đưa trả bác gái.
Hôm sau, bố tôi .
Ông kéo tôi một góc, nhíu mày: “Con hơn một tháng rồi mà bà không trả con nào à?”
“Bác gái cho con quần áo, giày dép, cho con nhiều đồ ngon.”
Bố tôi nhíu mày hơn: “Những thứ đó thì có ích gì, phí của con thiếu một ngàn, bố không xoay , con đi hỏi mượn bác gái đi.”
07
Khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi vô tận ập tôi.
Mặt tôi đỏ bừng, suýt bật khóc tại chỗ.
Lúc đó tôi mới mười lăm tuổi, sống ở nông thôn, chưa từng trải sự đời.
Tôi không phải gì với bác gái.
Tôi nhỏ nhẹ van xin bố đi, ông rít một hơi thuốc lào: “Bố cũng không muốn đi, vì bố có đâu.”
“Con cho bà , bà trả con .”
Chúng tôi tranh cãi mãi, cuối cùng bố đẩy tôi .
Môi tôi run lên, không thốt nổi một lời.
Bác gái nhìn tôi một cái, rồi đưa tôi mười : “Con đi con cá chép đây.”
Tôi như đại xá, cầm chạy đi.
Tôi chậm rãi cá , nghe thấy bác gái đang tức giận trong : “Chuyện thế này mà để một đứa trẻ , nghĩ sao mà vậy.”
“ tôi có cậu em rể thế này đúng là xui xẻo tám đời…”
Bác gái thấy tôi, dừng lại và : “Dọn đồ đi, sắp khai giảng rồi, hôm nay cùng bố con.”
, mẹ hỏi bác gái hôm nay món gì.
Nghe bác cá cho bố tôi, mẹ tôi tỏ vẻ không hài lòng: “Có mà keo kiệt, chẳng chịu cho vài miếng bò.”
Tôi phản bác: “Không phải vậy đâu, món cá kho của bác ngon, khi đãi khách bác đều món đó.”
Khi đó, tôi hiểu chút ít tình đời, rằng của bác gái cũng kiếm vất vả, đâu phải tự nhiên mà có.
năm, số bác cho bố mẹ tôi vay để đóng phí, cơ bản coi như là cho không.
Bố mẹ tôi cảm kích, chứ không phải oán ghét người giàu.
Mẹ tôi cười lạnh, như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Con muốn con gái bà à?”
“Để mẹ cho mà , trước khi sinh thằng Tiểu Vọng, bà có hai đứa con, nhưng sau khi phát hiện là con gái, bà không muốn mất , bỏ đi.”
“Dù sao mẹ cũng sinh con.”
Mẹ tôi lột trần sự thật tàn nhẫn của cuộc sống.
Bác , cô út và bác lớn ở thành phố, họ đều chỉ có một đứa con, và tất đều là con trai.
Nghĩ sâu hơn, thật khiến người ta rùng mình.