Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Thằng bé sợ đơ người, ôm chặt lấy áo thím run cầm cập. Thím tôi ôm khư khư đứa con, lẩm bẩm không phục: “Trẻ con biết gì đâu, nó có cố ý đâu . Anh chị ơi, mau khuyên can giúp em đi chứ! Tại anh chị cả đấy, tự dưng người đỗ xe chỗ nhà mình, hại người kìa!”

Mọi khi ba tôi vẫn luôn dĩ hòa vi quý, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện bé xé ra to. Nhưng sau vụ cãi cọ hôm nay, họ đã thấy rõ con người thật của thím, chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát.

Tôi liền động lên tiếng giải thích: “Thím thế không đúng , sao lại đi hại người chứ? Tuy thằng em họ nhà mình đốt xe bảy tám lần, từ đêm giao thừa đấy ạ. Nhưng đã bắt nó hứa không tái phạm nữa , tin làm, không đời nào lừa đâu. Nên việc nhường chỗ đỗ xe chẳng qua vì tốt bụng thôi.”

Tôi còn chưa hết câu, thím đã vội vàng nhảy bịt miệng tôi: “Làm gì có bảy tám lần! Chỉ có vài lần thôi ! Anh đừng nghe thằng nhãi này bậy, thằng Đại nhà tôi nó định đốt xe anh nó, dè đốt nhầm xe của anh…”

xe nghe xong trợn tròn mắt: “Ghê thật, còn tội phạm có thâm niên cơ đấy! , hôm nay đừng hòng về hết. Tôi không những gọi hãng hiểm còn báo cảnh sát nữa! Trẻ con không bị truy tố bố chúng mày dung túng con cái, tôi kiện tội cố ý phá hoại tài sản người khác!”

“Không không không không không!”

thím tôi như biến thành cái loa phóng thanh, kẻ tung người hứng, gào thét inh ỏi: “Anh làm ơn đừng báo cảnh sát , tôi nhất định sẽ dạy dỗ con đàng hoàng! Đại , mau đi con!”

thím cười nịnh hót, cúi đầu lia lịa. Thím tôi kéo thằng bé, giục nó xe . Thằng bé đỏ gay, đột nhiên giật phắt thím ra!

Nó lao như tên b.ắ.n về phía xe . Húc mạnh sườn anh , hai đẩy tới, khiến anh loạng choạng suýt ngã.

Thằng bé gào lên the thé: “Mày vu oan ! c.h.ế.t mày!! , không làm, vu oan đều bị chết!!”

Nó nghiến răng ken két, đá túi bụi chân xe . Thím tôi sợ xanh , vội vàng bế xốc thằng bé lên. Vẻ ngoài lịch lãm, phong độ ngời ngời của xe khi mới bước khu chung cư tan biến hết, không chỉ quần áo dính đầy dấu giày, tóc tai bù xù mày cũng trắng bệch vì sốc.

Anh lùi lại vài bước, nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại.

Thấy tình hình không thể cứu vãn nữa, môi thím tôi run lẩy bẩy, quay sang quát mắng con tra: “Đại ! Sao con lại người thế hả? đã dạy con thế nào!”

Thằng bé ưỡn ngực, vênh lên: “ vu oan con chết! Anh vu oan con, anh người xấu! Con c.h.ế.t anh !!”

Thói quen nuông chiều con thái quá của thím tôi cuối cùng cũng trả giá. Tôi không khỏi nhếch mép cười khẩy.

Mấy người bên ban quản lý khu chung cư nãy đứng xem cũng không nhịn cười. Thằng bé này lúc quậy phá đáng ghét thật, nhưng cái thói hư đó quay lại cắn chính bố thật hả dạ.

tôi vốn sĩ diện, xấu hổ đỏ bừng cả . Thím tôi mặc kệ cả nhà biến thành trò cười thiên hạ, ôm chặt lấy thằng bé dạy dỗ: “Không người! Con sai ngay! đi, con không cố ý, tha con!!”

Thằng bé ngơ ngác, nhìn trân trân thím. nó giãy ra khỏi thím, cúi xuống cởi phăng một chiếc giày. Nó ném mạnh chiếc giày thẳng thím!

Tùy chỉnh
Danh sách chương