Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Em có biết không? Hôm nay đưa con về nhận cha ruột, còn không chịu nhận, một gia đình giàu có như vậy đấy, nói cần cha thôi. Con gái của chúng , chúng không hại con , đúng không? Đúng không em? Cả nhà này, ai cũng phải cố gắng vươn , chúng không giúp gì cho con , chúng cũng không kéo con xuống , đúng không?”
tôi ngoan ngoãn ngồi im, ăn kẹo ngon lành, miệng lẩm bẩm gì không rõ.
Cha tôi lại cài khuy áo cho chị gái tôi: “Con gái lại hơn một chút rồi. Hôm cãi nhau với người bạn cùng , là vì người nói quê họ có một người đàn què muốn tìm vợ, không chê vợ ngốc nghếch, cần có sinh con là .”
ấy run rẩy cười một cách đau buồn: “ cần có sinh con là , con gái của chúng đâu phải sinh để đẻ con cho bọn họ. mà, chúng đi rồi, con lại thích ăn kẹo, này ai sẽ chăm sóc cho đây? Thanh Thanh không bên cạnh cả đời … Không bằng cùng đi. cũng có người bầu bạn…”
Cha tôi không nói tiếp nữa.
tôi trợn tròn mắt, bà ấy ậm ừ gọi: “Thanh Thanh, Thanh Thanh.”
Cha tôi dỗ dành hai câu rồi đột nhiên sực tỉnh, ấy quay phắt đầu lại về phía cánh ọp ẹp.
Tôi quỳ , cha khe hở, mắt không chớp lấy một cái, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
ấy há hốc miệng, không nói nên lời.
Gói tai heo luộc cuối cùng cũng bị bỏ phí.
Tôi quỳ trước mặt cha, nhắc lại lời hứa của mình, tôi vừa , và chị gái tôi cũng òa theo.
một , có tiếng gõ .
Tôi nín , đi mở , thì thấy bà cụ bán tai heo luộc đang đứng .
Bà ấy đi ngang , thấy nhà lộn xộn, tưởng chúng tôi buồn vì rơi thịt xuống đất, nên nhân dọn hàng còn thừa, bà ấy mang cho chúng tôi thêm một ít.
“Đừng nữa. Mấy miếng thịt thôi mà, này cháu , kiếm tiền rồi, muốn mua bao nhiêu cũng .”
“Vâng ạ.”
Tình hình của cha tôi vẫn ngày một tồi tệ hơn.
Cha nói là đi khám bệnh, lại lấy tiền đi đóng viện phí cho chị gái tôi trước, rồi một ca tiểu phẫu.
Cha nói dù sao bản thân cũng không chữa khỏi, chi bằng lo cho những người khác trước.
Cha mất vào mùa đông năm khi đang đi tìm việc, đưa về nhà thì gần như không khỏi.
Tôi cầu xin bác gái hàng xóm chăm sóc và chị gái, rồi vội vã đi theo bệnh viện.
sắp đời, cha tôi vẫn không nhắm mắt, khi tôi nơi, ấy vẫn cố gắng mở to mắt, dưới ánh mắt của bác sĩ và người đàn đi xe đạp tông vào cha, tôi bước .
Người gây tai nạn liên tục giải thích phía , nói rằng hoàn toàn không thấy cha bước , va quẹt nhẹ một chút, ai ngờ cha lại nôn máu.
, bị bác sĩ kéo lại, lắc đầu.
Cha tôi không nói nữa, trừng mắt tôi, tôi mãi.
Giữa một đám người , có lẽ trông tôi quá nhỏ .
Tôi thấy sự hối hận và nước mắt trong mắt cha.
Cha mấp máy môi, tôi nắm lấy cha.
cha thật gầy, như một nắm xương, nắm chặt lấy tôi.
tôi rất đau, tôi không này, tôi là người rồi.
“Cha yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho họ. Con mười sáu tuổi rồi, con là người rồi. Thật đấy.”
cần tôi có tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, thì tôi chính là người có năng lực hành vi dân sự đầy đủ, có tự quyết định mọi việc của mình.
Lực ngày càng yếu đi, cuối cùng cha tôi cũng buông , ấy tôi, cố gắng nở một nụ cười để tôi tin rằng ấy tin tưởng tôi.
đôi mắt ấy, vẫn không hề nhắm lại.
khi cha tôi đời, với sự giúp đỡ của mấy bác gái nhiệt tình trong khu phố, tôi lo xong hậu sự cho cha.
Bước tiếp theo chính là vấn đề gia đình thực tế đang đè nặng vai tôi.
Ban đầu, tôi xin nghỉ học thêm buổi tối, mỗi ngày tan học đều việc trong một quán ăn nhỏ.
Giáo viên chủ nhiệm biết chuyện liền gọi tôi nói chuyện riêng, sắp kỳ thi chuyển cấp rồi, đây là thời điểm quan trọng đối với tôi, cô ấy nói cô ấy hiểu chuyện của cha tôi, vì những người khác trong gia đình, tôi cũng phải cố gắng .
Tôi không biết phải giải thích như thế nào, biết gật đầu.