Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Cô đang làm một vụ đầu tư lỗ vốn đấy.”

Tôi nhìn xuống đôi anh.

Thản nhiên : “ phế, chứ chức năng sinh sản phế đâu.”

mắt luôn lạnh lùng của Kỳ Kinh Ngôn thoáng chấn động.

câu bất ngờ của tôi làm cho cứng họng.

Làn da tái nhợt hiếm hoi ửng đỏ.

Anh lẽ kéo chăn che kín nửa người dưới.

Chặn ngang mắt của tôi.

Phản ứng khiến tôi không nhịn mà trêu chọc thêm.

Tôi giả vờ suy tư rồi : “Hay là… để em kiểm tra thử nhé?”

Kỳ Kinh Ngôn cáu kỉnh đáp: “Ôn Chức Tiếu!”

Tôi nhìn anh rồi cười tủm tỉm.

Không xấu hổ bởi lời lẽ của mình chút .

“Kỳ Kinh Ngôn, bây giờ chỉ có em mới giúp anh lật ngược ván cờ.”

“Anh suy nghĩ kỹ chưa?”

Kỳ Kinh Ngôn ngước mắt, lẳng nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh im lâu.

Hai tháng trước, Kỳ Kinh Ngôn bất ngờ gặp tai nạn xe.

Cứu một mạng hai phế.

chỉ đi xe lăn.

Kỳ Kinh Ngôn là ai? Là con trai cả của gia tộc giàu có nhất ở thành phố Hải.

Gia hiển hách, diện mạo tuấn tú, trí tuệ xuất chúng.

Là một nhân vật kiệt xuất giới thượng lưu.

Là Kỳ thiếu cao quý vô song.

Tương lai rộng mở, tài năng rực rỡ.

một vụ tai nạn lại đẩy anh – đứa con cưng của trời rớt từ thiên đường xuống địa ngục.

Tin tức Kỳ Kinh Ngôn tàn phế vừa truyền , cục diện lập tức xoay chuyển.

Đứa em trai cùng cha khác mẹ của anh gia tộc nâng đỡ, chỗ anh tập đoàn.

Người yêu bên nhau nhiều năm cũng quay lưng ruồng bỏ.

Dứt khoát chia tay.

Chưa đầy một tháng đính khác.

ngày xưa kết nghĩa anh em cũng nhân cơ hội đạp anh xuống.

Chỉ một đêm, Kỳ Kinh Ngôn tất cả ruồng bỏ.

Mọi người đều chờ xem trò hề của anh.

Vừa nghe tin, tôi lập tức đáp chuyến bay từ nước ngoài về.

Việc đầu tiên tôi làm chính là gặp anh.

Tôi đề nghị liên , đó vừa là một cuộc giao dịch, cũng là sự ích kỷ của chính tôi.

Có sự hậu thuẫn của gia tộc tôi, thực dụng gió chiều theo chiều ấy vòng quan hệ của anh chắc chắn sẽ dè chừng.

Thân phận người thừa kế của anh, nhờ mới có thể giữ lại.

3.

một khoảng kéo dài.

Kỳ Kinh Ngôn nhẹ nhàng : “Dù tôi không có tình cảm cô, cô vẫn muốn dùng nhân để giao dịch tôi sao?”

Tôi cười, thong thả mà kiên định: “Đúng vậy.”

Tình cảm ư, có thể vun đắp dần dần.

Kỳ Kinh Ngôn là một người đàn ông tốt.

Dù anh có mất đi đôi , tôi cũng không bận tâm.

Bởi vì, tôi thực sự thích anh.

Thích mức khó có thể tự kiềm chế.

Nếu bạn gặp một người khiến cả trái tim, thân thể lẫn linh hồn đều rung động, bạn sẽ hiểu – tình yêu là thứ mà bạn không thể kiểm soát.

Chuyện tôi thích Kỳ Kinh Ngôn phải bí mật gì giới.

Gần ai ai cũng biết.

Anh cũng biết.

Tôi và anh là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.

Chỉ tiếc rằng, thanh mai trúc mã thể thắng nổi người .

Khoảnh khắc anh chọn Đường Huyên, tôi lập tức biến mất khỏi giới của anh.

Tôi không trách anh, cũng hận anh.

Anh của ngày ấy luôn giữ khoảng tôi, chưa cho tôi hy vọng.

đơn phương không có tư đòi hỏi đối phương đáp lại, cũng có quyền oán trách.

5 năm rời xa, tôi cứ ngỡ bản thân có thể buông bỏ.

khi nhìn thấy Kỳ Kinh Ngôn lần nữa, tôi chợt nhận , tôi không thể.

Nếu thời niên thiếu gặp một người quá đỗi kinh diễm, vậy thì cả đời , e là thể quên.

, giao dịch có hiệu lực.”

Kỳ Kinh Ngôn vươn tay , tỏ ý hợp tác.

Bàn tay anh cũng giống con người anh vậy, đẹp.

, hành động lại khiến tôi cảm thấy xa , thật chướng mắt.

Tôi cũng đưa tay , dưới nhìn bình thản của anh, tôi đan mười ngón tay mình vào tay anh, siết chặt không buông.

Mỉm cười anh, tôi : “Đóng dấu.”

4.

Tin tôi sắp kết Kỳ Kinh Ngôn lan truyền ngoài.

rình rập xung quanh anh cuối cùng cũng chịu yên phận.

Dạo gần đây, ngày tôi cũng viện.

Mỗi lần tôi đều mang theo một bó hoa.

Hôm nay, tôi mang một bó hướng dương.

Kỳ Kinh Ngôn ngồi tựa vào giường , chăm chú làm việc trên laptop.

ngón tay thon dài gõ lách trên bàn phím đen tuyền.

Sắc mặt anh trầm tĩnh.

khi cắm hoa xong, tôi lẽ nhìn anh.

mắt của tôi khiến anh hơi mất tự nhiên.

Anh nhíu mày, : “Cô đừng nhìn tôi chằm chằm không?”

Tôi vô tội đáp: “Không thể, em không kiểm soát .”

“Hay là… anh em một cái, em sẽ không nhìn nữa?”

Kỳ Kinh Ngôn liếc xéo tôi một cái, mắt sắc bén nhìn thấu tâm tư nhỏ nhoi của tôi.

Anh mím môi, không gì, chọn phớt lờ nhìn của tôi.

Tôi thở dài thất vọng.

căn phòng yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím vang lên rõ rệt.

Tôi biết, anh đang tranh thủ giây phút để lấy lại gì thuộc về mình.

Dù có mất đi đôi , Kỳ Kinh Ngôn vẫn không hề gục ngã.

Anh mặc bộ đồ nhân màu xanh, quần áo rộng thùng thình.

Khoảng thời gian , anh gầy đi nhiều.

Đường nét khuôn mặt trở nên sắc sảo, góc cạnh hơn.

Xương quai xanh nhô dưới cổ áo, khẽ phập phồng theo nhịp thở.

Ngay giữa đó có một nốt ruồi đen, nổi bật trên làn da trắng tái.

mắt tôi bất giác cuốn vào.

Đang nhìn thất thần, tôi thấy đôi tay thon dài ấy chậm rãi cài chiếc cúc áo lại.

Tôi buồn bực nhìn anh.

Không cần phải phòng tôi vậy chứ.

Tôi cũng đâu mức thú tính ăn sạch anh viện.

Mặc dù tôi thèm thuồng anh từ lâu rồi.

Tôi hừ nhẹ: “Bây giờ anh cài lại không cho em xem, kết rồi cũng phải em gỡ thôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương