Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nhưng Hoài Văn thật sự không có chỗ …”
“Không có thì tự lo!” – Tôi tức đến toàn thân run rẩy – “Tại sao cứ hy sinh quyền lợi mình để lo cho người khác?”
tôi quá kích động, Cố Hoài vội vàng nói:
“Anh chỉ đưa đề xuất , em không đồng ý thì …”
“Anh nghĩ chỉ cần tôi không đồng ý là xong chuyện sao?” – Tôi cười lạnh – “Cố Hoài , tôi anh chưa từng thay đổi. Anh vẫn là người ích kỷ như cũ!”
“Sao em lại nói anh ích kỷ?” – Anh bối rối.
“Cái gọi là thay đổi anh chỉ là bên ngoài: nấu cơm, chăm … bản chất thì vẫn cho rằng tôi hi sinh tất cả vì nhà anh!” – Giọng tôi mỗi lúc một gay gắt – “Anh nói nhường nhà cho em . Thế chúng ta đâu? chúng ta đâu?”
Cố Hoài hoàn toàn cứng họng.
“Chưa kể, nếu chuyển căn nhỏ hơn, anh nghĩ tổ chức có cấp cho không? Căn nhà hiện tại đã là theo đúng tiêu chuẩn chức vụ anh, sao đổi?”
“Anh… anh nói chuyện với cấp trên…”
“Nói cái ? Nói là vì nhường nhà cho em nên cần tổ chức hỗ trợ? Anh nghĩ lãnh đạo anh bằng mắt ? Họ anh là người anh tốt, hay là một người không có nguyên tắc?” – Tôi cười khẩy.
Cố Hoài chết sững, ràng chưa từng nghĩ đến những hậu quả .
Tôi bế đã tắm xong, lạnh lùng anh:
“Tôi nói cho anh biết, chuyện này không có thương lượng. Chúng ta không chuyển nhà, không nhường nhà. Em anh cưới , tự lo sống.”
Nói xong, tôi bế trở về phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Tôi ngồi trên giường, tay vẫn run.
Tôi không ngờ Cố Hoài lại có thể nói một đề nghị vô lý như .
Xem , những thay đổi anh, chỉ là bề ngoài. Cốt lõi vẫn là một người đàn ông mù quáng vì chữ “hiếu”.
Sáng hôm sau, Cố Hoài cố gắng xin lỗi tôi, nhưng tôi phớt lờ.
Chuyện này không cứ xin lỗi là xong – nó liên quan đến nguyên tắc.
Tới đơn vị, tâm trạng tôi tệ hẳn, cả buổi việc uể oải, không tập trung nổi.
Chị Lý nhanh chóng nhận sự bất thường:
“Uyển Thanh, sao ? Trông em buồn quá.”
“Không có , chuyện nhà .” – Tôi lơ đãng đáp.
“Lại là chuyện Trung đoàn trưởng Cố ?” – Chị ghé tai tôi thì thầm.
Tôi không trả lời, nhưng chị Lý ràng đã đoán .
“Uyển Thanh, chị dạo này em nghiêm khắc với Trung đoàn trưởng Cố quá .” – Chị Lý nhẹ nhàng khuyên – “Đàn ông ai trọng thể diện, em khiến anh ấy mất vị trí trong nhà, chắc chắn khó chịu.”
“Thế em thì sao? Em có dễ chịu không?” – Tôi lại.
Chị Lý khựng lại:
“Nhưng … phụ nữ thì nên nhường một chút, nhà yên thì mới có phúc chứ…”
“Tại sao phụ nữ cứ là người chịu thiệt?” – Tôi chị – “Chị nghĩ một người phụ nữ cứ nhẫn nhịn mãi không có giới hạn, cuối cùng nhận lại ?”
Chị Lý nghĩ một chút nói:
“ yêu thương, biết ơn chứ sao.”
Tôi bật cười chua chát:
“Không đâu. Cái em nhận chỉ là thêm nhiều trách nhiệm bị coi là điều hiển nhiên.”
Chị Lý không hiểu tại sao tôi lại nói , nhưng tôi không giải thích thêm.
Vì có những điều, chính mình trải qua mới thấm thía .
Chiều hôm , một chuyện bất ngờ xảy .
Chú Trương – bác bảo vệ – chạy tới nói:
“Cán bộ Lâm, có người tìm cô, nói là người nhà.”
Tôi giật mình, vội vàng chạy cổng.
Quả nhiên, anh tôi – Lâm Kiến Quốc – đang đứng , mặt không vui vẻ .
“Anh, sao anh đến đây?” – Tôi tiến tới .
“Em gái, anh nghe nói em và Hoài đang cãi nhau ?” – Anh đi thẳng vào vấn đề.
Tôi thầm rủa trong bụng: tin tức truyền nhanh thật.
“Không cãi nhau, chỉ là bất đồng quan điểm một chút .” – Tôi giải thích.
“Quan điểm nghiêm trọng ?” – Anh truy – “Anh nghe nói là em không cho Hoài Văn chung nhà?”
Tôi cau mày:
“Anh , đây là chuyện riêng em…”
“Chuyện riêng không thể xử lý như chứ!” – Giọng anh có phần trách móc – “Hoài Văn là em em, nó sắp cưới , là chị dâu thì em giúp đỡ mới đúng.”
Nghe câu , trong lòng tôi chỉ thất vọng.
Ngay cả người nhà mình… cho rằng tôi nên hi sinh vô điều kiện.
“Anh , em không nói là không giúp. Em chỉ không đồng ý cho họ dọn vào cùng.” – Tôi kiên nhẫn.
“Khác nhau?” – Anh ngạc nhiên – “ chung là chuyện bình thường ?”
“Không bình thường chút nào.” – Tôi lắc đầu – “Anh thử nghĩ xem, nếu anh cưới , anh có muốn sống chung với anh cả không?”
Anh tôi ngập ngừng, suy nghĩ một lúc nói:
“Nếu không lựa chọn nào khác… thì .”
“ chị dâu thì sao? Chị ấy có đồng ý không?” – Tôi lại.
Anh bị tôi trúng, lúng túng :
“Cái này… thì…”
“Anh nghĩ em sai đâu?” – Tôi thẳng anh – “Em đi đầy đủ, việc chăm chỉ, lo toan cho gia đình, đối đãi tử tế với bố mẹ – em sai chỗ nào?”
“Em rất tốt, nhưng …”
“Không có nhưng .” – Tôi ngắt lời – “Anh , em biết anh quan tâm em, nhưng nếu chưa hiểu đầu đuôi mọi chuyện, tốt nhất đừng vội đưa phán xét.”
Anh tôi, trong mắt lộ sự khó xử:
“Em gái, em thay đổi .”