Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ngạc nhiên nhiều là niềm vui, có người còn mắt ướt ngay lập tức – tôi mỉm nhìn họ, đó là của việc cùng nhau gây dựng nghiệp, vượt giông bão. Ngoài tình dễ thay đổi, chỉ cần sẵn sàng chia sẻ miếng thịt của mình cho cấp dưới khi có tiền, sẽ nhận được đồng đội trung thành bảo vệ của , vì bảo vệ của tôi chính là bảo vệ của họ.
Tất đều là người lão luyện trên thương trường, nên khi ngờ gặp lại tôi, họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tôi không lời chào hỏi, đi vào vấn đề. Tôi yêu cầu mỗi người cấp cao báo cáo về dự án, thời hạn hoàn thành và dự kiến nhuận. Nhìn chung, tình hình tốt so gì tôi mong đợi.
Thi thoảng có người cố gắng lừa gạt, muốn tôi, tôi chỉ mỉm nhìn họ, mỗi câu hỏi đều thắn, khiến họ toát mồ hôi lạnh.
Cuộc họp này đạt được kết quả mà tôi mong đợi. Tôi nghĩ rằng tôi thể hiện rất rõ, dù một năm cách biệt, khi lại tôi vẫn sắc bén, cứng cỏi và quyết đoán. người có ý đồ sẽ không dám hành động vội vàng, và các khác cũng sẽ thấy an tâm.
Tôi vẫn là Như Đường, người một mình liều lĩnh ra khơi giành lại công ty và đưa nó lại cõi chết.
khi tất các cấp cao báo cáo xong, tôi mới đặt cây bút xuống, ánh mắt lướt khuôn của các ở hai bên bàn dài, tôi khẽ mỉm và : “Các vị, lâu không gặp.”
07
khi tức về việc tôi lại lan truyền, điện thoại của phòng thư ký bị gọi đến nổ tung.
Vô số phương tiện truyền thông đặt lịch phỏng vấn, và người cũ muốn dò hỏi tức.
Tôi yêu cầu phòng thư ký chối tất , không để lọt cứ tức gì.
Việc xuất hiện lại trước công chúng khi về, tất nhiên phải chọn thời điểm thích hợp nhất.
Trụ sở chính kín như bưng, vô số người cố gắng tìm hiểu nhưng đều bị chối.
Giữa lúc đó, tôi nhận được nhắn An Chi, anh ta nhắn: “Chúc mừng, cho anh chút mũi, ăn bữa cơm nhé? Xem như là tiếp đón về?”
Tôi khẽ lạnh. Thật mà , An Chi có đủ mọi phẩm chất mà một thương nhân giỏi cần có, nhưng tôi không thấy cần thiết phải nể anh ta.
Tôi không trả lời.
Hai ngày , có một người khác đến tìm tôi.
Là Nghiễn Nam.
A Mạn hỏi tôi có muốn gặp hay không, tôi không do dự. Chuyện ở trụ sở chính dần ổn thỏa, sớm muộn gì tôi cũng phải gặp cậu ta.
Nghiễn Nam cao so lần cuối tôi gặp cậu ta một năm trước, bờ vai rộng lớn , mặc bộ vest chỉn chu đứng trước tôi, đôi lông mày rậm, ánh mắt sáng rực, trên người có chững chạc và điềm tĩnh của một người trưởng thành. Cậu ta nhìn tôi xa, nở nụ và : “ .”
Tôi mỉm đáp lại.
vài câu xã giao trong văn phòng, tôi đi vào vấn đề và khen cậu ta: “ nghe người bên dưới rồi, làm rất tốt.”
Cậu ta nhìn tôi, đáp lại một cách lịch : “Là dạy giỏi.”
Tôi nhìn cậu ta, thấy mệt mỏi. Tôi có đủ kiên nhẫn để đối phó người bên ngoài, nhưng người trong nhà, tôi chưa bao giờ có kiên nhẫn đó, vì vậy tôi ngừng lại một chút và : “ khi công ty niêm yết, có hài lòng 8% cổ phần không?”
Nghiễn Nam không thể hiện kỳ xúc nào, cậu ta : “ không hiểu ý .”
Tôi nhìn vào mắt cậu ta: “ mang họ , là người nhà họ . kể muốn gì, của người nhà họ luôn là chung. là người của , đi theo , có thể cho nhiều , hiểu không?”
Cậu ta không hiểu vì sao, im lặng một lúc rồi thở dài, cậu ta : “ biết.”
Cậu ta đứng dậy, đặt tài liệu lên bàn của tôi. Tôi cầm lên xem và hơi ngạc nhiên khi nhận ra đó là thông cốt lõi của công ty mà cậu ta đang – chỉ cần nhìn thoáng , tôi biết đây không phải thứ để loa đối phó tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, cậu ta chuẩn bị thứ này trước khi đến.
Tại sao?