Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, tôi và Chu Hình vội vã đăng ký kết hôn, dọn hành lý chuyển nhà .
Thực Chu Hình đáng lẽ phải từ lâu rồi vì không tìm ai trông nom Chu Lê Đình kéo dài mãi, trễ thêm nữa lỡ mùa.
“Bây giờ hầu hết thời gian tàu đều có tín hiệu cũng có vùng không liên lạc . Đến lúc đó anh báo trước em.”
“Những khác của Lê Đình em không cần lo lắng, không có vấn đề gì cả, chỉ là phiền em cách vài phải kiểm tra tình trạng của một lần, nhất là ban đêm.”
“Nếu gì quá đáng, em anh, anh gọi điện mắng . Thằng bé vẫn nghe lời, đến lúc đó em đừng sợ.”
đường đưa Chu Hình tàu, anh dặn dò từng chút một.
Hành lý người liên tục trượt xuống, tôi định giúp anh một tay, anh xua tay không , trông chẳng khác gì một công nhân bốc vác vất vả, chẳng hề giống một người đàn ông có thu nhập hàng triệu một năm.
“Em nhớ hết những gì anh rồi. Lên tàu rồi anh nhớ giữ an toàn, em luôn mắt đến Chu Lê Đình, anh yên tâm.”
động cơ ầm ầm của tàu đánh cá lớn dần xa khỏi bờ . Tôi nhìn về phía xa, bỗng dưng thấy hơi đau lòng.
Số tiền một triệu này những người chỉ có mức lương ba nghìn như tôi không phải con số nhỏ, cũng là tiền mà anh phải vất vả lênh đênh những vùng nguy hiểm, đánh đổi bằng cả mạng sống qua từng năm.
Tôi xem tủ quần áo của anh , toàn là đồ lao động chỉ khoảng trăm tệ, bạc màu, biến dạng vì giặt quá nhiều, chỉ cần chưa rách là vẫn mặc tiếp.
Tôi tin Chu Lê Đình nhìn thấy tất cả những điều này dù đang độ tuổi nổi loạn thì trước mặt Chu Hình cậu vẫn ngoan ngoãn như vậy.
sau khi Chu Hình rồi, khi chỉ còn tôi cậu thì sao?
đường về, tôi không khỏi suy nghĩ về vấn đề này.
5
Học sinh ngoại trú không có tiết tự học buổi tối. Khi tôi về đến nhà, từ xa thấy ánh sáng ấm áp hắt từ tầng hai… Chu Lê Đình tan học về nhà.
Vừa hay tôi mở cửa bước , cậu từ tầng hai xuống.
Có Chu Lê Đình lẽ định lấy nước đá, tôi thấy cậu cầm một bình nước suốt tay.
Lẽ chỉ là một lần chạm mặt bình thường, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cậu, tôi sững người vì sốc, suýt thì đầu bỏ chạy.
Chu Lê Đình không mặc gì cả, cậu hoàn toàn khỏa thân nhà!
Mười lăm tuổi, không còn là trẻ con nữa.
Khung xương cậu vẫn mang sự mảnh khảnh của một thiếu niên, vóc dáng lại cao lớn vững chãi, nếu không tuổi, trông chẳng khác nào một chàng trai hai mươi tuổi trưởng thành.
“Xin lỗi, xin lỗi… Ừm… Dì chờ cháu về phòng trước.”
Tôi vội vàng người, đứng lưng về phía cậu, thầm trách mình về nhà không đúng lúc. Hoặc có lẽ tôi nhắn trước cậu biết có sự chuẩn bị.
“Không sao.”
Ngoài dự đoán, phía sau truyền đến một cười khẽ đầy thản nhiên.
Chu Lê Đình không hề căng thẳng như tôi. dép lê của cậu chầm chậm bước qua phòng khách, đến trước tủ lạnh, đổ nước đá bình: “Dì quen dần là , tôi nhà vẫn luôn như thế.”
Gì cơ?
Mãi tôi phản ứng lại.
Ý cậu là, dù có mẹ kế nhà thì cậu vẫn thích trần truồng chạy khắp nơi?
đến chưa lâu, sâu tôi vẫn có chút căng thẳng của kẻ nhờ, cũng tự hiểu bản thân là người ngoài: “ thôi, vậy dì cố không nhìn.”
“ nhìn , tôi đâu có thu tiền dì.”
“Cay mắt.”
“…”
Có lẽ câu này khiến cậu khó chịu, không đáp lại, bước chân lên lầu cũng nhanh hơn một chút.
Nghe thấy cửa phòng đóng lại, tôi lại đổi dép, tiện nhắn Chu Hình một câu: [Con trai anh vừa mời em xem một màn trình diễn hình, xem rất tự tin vóc dáng, cũng là điều tốt.]
Nếu mạng ổn định, Chu Hình có nhìn thấy tất cả hình ảnh nhà qua camera giám sát, trừ phòng ngủ của chúng tôi.
Năm phút sau, tôi nhận tin nhắn phản hồi: [Em đừng sợ, anh .]
Mười lăm phút sau, cửa phòng tôi bị gõ.
Chu Lê Đình đứng ngoài cửa khuôn mặt lạnh tanh, một tay chống lên khung cửa, hơi cúi người ghé sát lại, nghiến răng : “Dì mách bố tôi?”
“Không hẳn đâu, dù sao bố cháu cũng có nhìn thấy qua camera.”
Vẫn biết mặc quần đùi rồi đến chất vấn tôi, thật đáng khen: “Cháu thích mặc gì cũng , dì chỉ đơn giản chia sẻ cuộc sống chồng mình thôi. Bố cháu gì cháu à?”
Sự khiêu khích quá rõ ràng, Chu Lê Đình biết mình không có lý, liếc xéo tôi một cái rồi vung tay người bỏ .
“Buổi tối có ăn cơm không?”
“Nhìn dì là thấy no rồi.”
“Vậy tốt quá, cháu nhìn thêm mấy lần nữa , dì đỡ phải nấu.”
“…”
Theo lời dặn của Chu Hình, tôi hai kiểm tra tình trạng của Chu Lê Đình một lần, đảm bảo nếu có chuyện gì xảy thì có phát hiện kịp thời khoảng thời gian cứu chữa.
Đối này, Chu Lê Đình rõ ràng không vui cậu hứa Chu Hình không đóng cửa phòng, dù có khó chịu cũng chỉ có nhẫn nhịn.
Ban ngày, cậu đến trường, còn tôi nhà sắp xếp một căn phòng trống thành một phòng mang phong cách cổ điển, rồi ngồi đó viết bài.
Tôi chụp lại phòng trang trí gửi Chu Hình xem. Giọng cười sảng khoái của anh truyền đến từ khơi xa xôi, mang theo cái nắng gay gắt và hơi mặn của gió , khiến tâm trạng tôi cũng trở thoải mái hơn.
“Anh luôn thích phòng kiểu Trung Hoa, tiếc là không có thời gian sắp xếp. Anh về rồi vẫn mượn phòng em tận hưởng chút không?”
“Đợi chồng em về nhà thưởng trà, châm hương nhé.”
“Ừm, ừm. Nếu mua đồ gì mà không bê nổi, em thuê người hoặc bảo Lê Đình giúp, đừng bản thân vất vả.”
Anh dặn dò từng chút một, tôi đáp lại vài câu. Bên đó tín hiệu không tốt, chúng tôi cũng không chuyện lâu.
Cúp video, tôi vừa đầu lại thấy cửa phòng mở rộng.
Chu Lê Đình mặc đồng phục học sinh, nghiêng người tựa khung cửa, nhìn tôi cười lạnh một rồi xoay người trở về phòng.