Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
những lần bị sóng gió biển cả gột rửa, anh ấy trở nên trầm ổn, cứng cáp như một viên bảo thạch quý giá.
Cả đêm mây mưa, dường như anh ấy chẳng biết mệt mỏi là .
Trước chìm vào giấc ngủ, tôi lẩm bẩm trách móc:
“Cứ tưởng anh không thích nên mới chẳng chịu động vào chứ.”
“Sao có ? Anh… anh vẫn luôn rất muốn…”
“Hừ, lúc trên tàu anh chạy nhanh hơn cả thỏ, sợ ăn sạch không bằng.”
Anh ấy im lặng thật lâu.
Tới tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không đáp lại, gần như sắp rơi vào cơn mộng mị, một tiếng thở dài khẽ khàng mới vang tai.
“Anh không kiếm tiền, anh cứ nghĩ sẽ đi mất, không muốn mình chịu thiệt…”
“Đồ ngốc.”
Ngoại truyện 1
người điên cuồng suốt đêm, đến lúc tỉnh dậy đã gần sang chiều hôm .
Tôi đột ngột bật dậy, làm Chu Hình cạnh giật nảy mình.
“Sao thế?”
“Ba giờ rồi, cả đêm lẫn nửa ngày nay ta không hề để ý đến Chu Lê Đình!”
Những lúc mất cảnh giác là dễ xảy ra chuyện nhất. Nếu đêm qua cậu lại có ý tự s*t đến giờ đã quá lâu, thì có cả cơ hội cứu chữa cũng chẳng .
Vừa nghe tôi vậy, Chu Hình cũng hoảng hốt. tôi vội vàng khoác tạm chiếc áo choàng tắm dày của homestay, cuống cuồng lao sang Chu Lê Đình.
Homestay này là dạng căn hộ có ngủ đối diện nhau, giữa là khách.
Hôm nay, Chu Lê Đình đóng kín…
Chỉ một đoạn ngắn đi qua khách tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
May không khóa, Chu Hình vặn mạnh một cái là mở ra ngay.
Rèm bị kéo chặt, tối lờ mờ, chỉ có lờ mờ một người nằm bẹp trên chiếc giường mềm mại, chăn chỉ kéo đến ngang eo.
“Lê Đình! Lê Đình! Con dậy đi! Đừng dọa bố!”
Chu Hình nhào tới giường, suýt vấp đôi giày thao dưới đất, cả người bổ nhào người Chu Lê Đình, túm lấy vai cậu lay mạnh, hét toáng .
Tôi vội vén rèm , để ánh nắng chiếu vào, dễ kiểm tra tình trạng của Chu Lê Đình hơn.
“Xem thử có thở không, gọi cấp cứu…”
“Đ* má… sóng thần hay động đất thế?”
Chưa kịp xong, một giọng ngái ngủ, khàn đặc vang từ lòng n.g.ự.c Chu Hình.
Chu Lê Đình vẫn chưa tỉnh hẳn, bị lay đến mức đầu óc mơ màng.
Vừa nhìn Chu Hình, cậu lập tức giật b.ắ.n mình, trợn tròn mắt, túm chặt cổ áo Chu Hình, khàn giọng quát hoảng loạn:
“Dương Thiển đâu?! ấy chạy rồi sao?! Con đi ! Con nhất ấy về…”
“…”
Cậu xô Chu Hình ra, nhảy xuống giường lao đi, vừa đặt một chân xuống sàn đã tôi đứng trước sổ sát đất, nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc.
Thời gian dường như đóng băng, cậu cứ thế khựng lại mép giường.
“ là mẹ kế của con, không vận động viên điền kinh, ơn đã coi trọng .”
“Đừng cuống, đừng cuống, mẹ con ở đây .” Chu Hình cậu không sao, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lưng cậu trấn an.
Tôi cũng vừa thả lỏng người thì bỗng nhiên có một cái bóng nhào tới.
Eo tôi bỗng bị siết chặt, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp.
Chu Lê Đình không , chỉ chặt lấy tôi.
Cậu cao hơn cả Chu Hình, một chàng trai như một ngọn núi, cả cơ căng cứng, như đang chặt một báu vật quý giá vừa mất đi lại lại .
“Rồi rồi, không đi đâu hết.”
“Đêm qua và bố không để ý đến con, sợ con gặp chuyện, nên hôm nay mới cuống cuồng vậy.”
Tôi và Chu Hình cùng vỗ nhẹ lưng cậu, kéo cậu ra khỏi cơn “ác mộng” vừa nãy.
Mãi một lúc , Chu Lê Đình mới bình tĩnh lại, buông tôi ra, xoa xoa , rồi lại kéo cả tôi và Chu Hình chặt vào nhau.
Cậu lí nhí lẩm bẩm điều đó.
Hình như là:
“Mẹ, ta mãi mãi ở nhau.”
ta là một gia đình.
Chữ “mẹ” này, cùng sáu chữ “ ta là một gia đình” dù nhỏ đến mức gần như không nghe , lại như một mũi tên b.ắ.n trúng góc mềm yếu và cô đơn nhất lòng tôi.
Tốt rồi, cứ thế này sống tiếp thôi.
Ngoại truyện 2
Chu Lê Đình rất có chí khí, từ đó về không có ý tự s*t nữa. Ở nhà cũng ngoan ngoãn hơn, biết mặc đồ tử tế, giúp dọn dẹp nhà .
Mỗi lần tôi , cậu đều thích cãi lại vài câu, cãi xong vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Tôi cũng thích đấu võ mồm với cậu rồi nhìn cậu tức đến đỏ bừng cả .
này, cậu tuyển thẳng vào một trường đại học danh tiếng, chọn ngành Kỹ thuật điện.
Tôi mở một tiệm hoa gần nhà, làm ăn ổn thì chuyển sang thuê đất trồng hoa để bán sỉ, lúc giá thì mỗi năm cũng kiếm bốn, năm mươi vạn.
Chu Hình giỏi kinh doanh hơn tôi. Anh ấy thật thà, chân chất, chưa đầy nửa năm đã khiến lượng khách hàng tăng gấp đôi, đến mức thuê thêm mấy trăm mẫu đất để mở rộng sản xuất.
“Nếu mẹ gặp bố con sớm hơn, chắc đã đỡ mất công đi đường vòng mười năm trời rồi.”
Tôi và Chu Lê Đình mỗi người nửa quả dưa hấu ướp lạnh, ngồi dưới gốc cây dương già ruộng, vừa ăn vừa tán gẫu.
Cậu không cãi lại tôi như mọi , chỉ lặng lẽ nhìn ánh trời chói chang nơi xa, mắt lấp lánh ánh sáng, khóe môi thấp thoáng một nụ cười pha chút chua xót an yên.
Nếu gặp Chu Hình sớm hơn, có lẽ tuổi thơ của Chu Lê Đình đã có hạnh phúc hơn rất nhiều, ít nhất là giống một đứa trẻ bình thường.
“Mẹ, cả đời này, con chỉ nhận mình có một người mẹ là mẹ thôi.”
“Mỗi lần người ta nghe con trai mẹ đã tốt nghiệp đại học, ai cũng khen mẹ trông trẻ lắm, ha ha ha…”
“Đang vui thế?”
Chu Hình từ nhà kính đi ra, rửa tay thùng nước rồi theo thói quen chặt tôi vào lòng, như kiếm giác an toàn.
Tôi xúc một thìa dưa hấu lạnh bỏ vào miệng anh ấy, đẩy anh ấy ra: “Nóng c.h.ế.t đi .”
“Đúng là rất nóng… vẫn muốn .”
“Bố!” Chu Lê Đình mình chẳng khác nào một chiếc bóng đèn siêu sáng, lập tức xị xuống.
“Biết người tình tốt rồi, đừng khoe khoang trước người độc thân nữa không? Con chịu thua luôn đấy.”
“Có ai cấm con người yêu đâu, chọn ai rồi thì bố mẹ đi dạm hỏi cho con.”
Tôi cố tình tặc lưỡi: “Từ từ thôi, Tiểu Đình Đình không vội , có đang cần ai đó sinh con giúp đâu.”
Một câu khiến Chu Hình á khẩu, đỏ bừng bối rối, chỉ biết cười gượng tiếng rồi giật luôn nửa quả dưa hấu tay tôi, ngồi xổm một góc ăn cho đỡ ngại.
– Hết –