Tôi chết đã ba năm, còn anh chàng ở mộ bên lại là đại gia chính hiệu.
Mỗi lần anh ta đốt vàng mã, tôi đều lén ra nhặt mấy tờ tiền âm phủ bay lạc.
Tối trước *tết Trung Nguyên, không hiểu sao tôi lại… chui được vào giấc mơ của anh ta.
(*Tết Trung Nguyên: Là ngày 15 tháng 7 âm lịch. Còn gọi là “Tết ma”, “Tết cô hồn” – thời điểm vong linh được thả về dương gian, người sống cúng tế để cầu an, xá tội cho các cô hồn.)
Anh ta nhìn tôi, nhíu mày hỏi:
— Cô muốn gì?
Nhìn gương mặt đẹp trai không góc chết kia, tôi nuốt nước bọt, chắp tay lí nhí:
— Anh… có thể đốt cho tôi mấy anh đẹp trai được không?
Sắc mặt anh ta lập tức tối sầm, rít từng từng chữ qua kẻ răng:
— Cô còn muốn mấy gã đẹp trai nữa hả?
— Ơ? Không! Không phải…Ý tôi…
Tôi cuống quýt xua tay, lắp bắp như người bị lag não.
Cuối cùng anh ta thở dài, bất lực:
— Muốn kiểu trai đẹp giống tôi sao?
Hả, tôi có nói vậy sao?