“Em họ con cha mẹ đều mất rồi, suất học nhường cho con bé đi. Con thay bố con vào nhà máy làm việc, đó cũng là bát cơm sắt mà!”
Mẹ tôi nói những lời y hệt kiếp trước.
Trước đây tôi hiền lành mềm lòng, tin lời bà ấy.
Mỗi ngày tôi đến nhà máy làm việc, kiếm tiền học phí, sinh hoạt phí cho em họ, còn phải nuôi sống cả nhà.
Sau này bệnh của bố tôi trở nặng, nhưng nhà lại không có tiền chữa trị.
Mãi sau tôi mới ngớ người ra khi phát hiện mẹ tôi đã đem hết tiền đưa cho em họ mua nhà, kết hôn ở thành phố.
Cả nhà tôi đều là đá lót đường nâng đỡ nó!
Tôi muốn đòi lại tiền, nhưng mẹ tôi lại lén bỏ thuốc ngủ vào sữa, hại tôi ra ngoài trong trạng thái không tỉnh táo bị xe đâm chếc tươi.
Sống lại lần nữa, suất thi đại học này, tôi chếc cũng không nhường!