Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi đã cưỡng hôn một cảnh sát trong quán bar, và anh ta đã đưa tôi về đồn, thẩm vấn tôi đêm.

Tôi vì thất tình, mắng chửi đàn ông là lũ chó cặn bã. Vậy mà anh ta dám : “Em thấy tôi được không?”

Hai tháng sau, anh ta hỏi tôi: “Vợ à, em thấy anh được không?”

Tôi đau lưng mỏi gối: “Tên chó , xuống khỏi người tôi ngay!”

1

“Phiền cô xuống khỏi người tôi.”

Tiếng ồn ào xung quanh vang lên, rồi một giọng nam dễ nghe vẳng đến bên tai, hơi thở của ai đó dưới tôi đầu trở nên nặng nề.

“Anh… là ai vậy?” Mắt tôi nặng trĩu, tôi cố gắng mắt, một khuôn mặt mơ hồ nhưng rất đẹp trai hiện lên.

“Chào cô, có thể đứng dậy không?” Khuôn mặt càng lúc càng rõ, chiếc huy hiệu cảnh sát trên đầu anh ta lấp lánh trong mắt tôi.

Nhưng tôi quá, mắt không nổi, đầu óc cũng mơ hồ, nếu không tôi đã không miệng nói thẳng: “Gọi ai là cô… đồ khốn…”

“Cô rồi, về !” Anh ta nhíu mày lại, cuối cùng đầu vội vã đẩy tôi ra.

Tôi tuy yếu, nhưng phải dễ bảo.

“Tôi không có… …” Chạm phải điểm yếu của tôi, tôi đầu vùng vẫy.

Anh ta có không ngờ tôi lại giãy giụa mạnh mẽ đến thế, mất thăng bằng, anh ta lại bị tôi đẩy ngã xuống đất, không biết xấu hổ, tôi liền đè lên người anh ta.

Rồi, tôi hôn lên môi anh ta, không hề giấu giếm.

Trước ngất , tôi lờ mờ nghe thấy tiếng “chụt” nhỏ, xung quanh là những tiếng “xì xào” không ngừng, rồi một lệnh không rõ cảm xúc vang lên: “Tiểu Lý, đỡ cô ấy lên xe, đưa về đồn!”

2

“Thưa cô Phương, đây không phải khách sạn, muốn ngủ thì về ngủ .”

Giọng nam trầm ấm lại vang lên, dễ nghe.

“Đây là đâu…?” Tôi ngẩng đầu lên, tay tê cứng vì phải gối lên lâu, cơ thể đau nhức, đầu óc nổ tung.

“Cảnh sát?!” Tôi trợn tròn mắt, sợ đến mức chân tay run rẩy, trong đầu liên tục nhớ lại xem có làm gì sai trái không.

Tôi khóc rối hết makeup, cô cảnh sát xinh đẹp che miệng không nhịn được, anh cảnh sát đẹp trai thì nhạt một tiếng, thể đang chế nhạo tôi.

“Đây là đồn cảnh sát Song Hà, cô Phương tỉnh rồi à?” Anh cảnh sát trẻ gõ nhẹ lên bàn, ngắt lời tôi.

Cảm giác bực bội trong lòng thấm vào đâu so với nỗi sợ hãi hiện tại, tôi run rẩy miệng: “Xin hỏi đồng chí cảnh sát, tôi đã phạm tội gì…”

Cửa phòng đột ngột ra, một cảnh sát trẻ bước vào, tươi: “Đây! Chị Trương, đội trưởng Cao bảo tôi mua chị dâu!”

Không rõ là vì khuôn mặt tôi sưng vù vì khóc hay là ánh mắt sắc lạnh của đội trưởng Cao khiến cậu cảnh sát đó luống cuống, cậu ấy gần nuốt trọn ba chữ “ ”, vội vàng đặt đồ xuống rồi quay người bỏ chạy.

Tôi chưa kịp hiểu gì đang xảy ra, cũng rõ hai chữ “chị dâu” có ý nghĩa gì, chỉ nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai ấy.

Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, đường nét sắc bén, khiến tôi không thể ngừng thầm tấm tắc khen ngợi.

Chỉ có điều, đội trưởng Cao lại cứng đờ người, quay mặt không nói gì.

Chị Trương bên cạnh lên tiếng:

“Cô Phương, cô có biết không, con giữa đêm quán bar là rất nguy hiểm không? Nếu không phải chúng tôi đang tuần tra gần đây, đội trưởng Cao lại bị cô ép…”

Đội trưởng Cao có mặt tối sầm hơn, chị Trương không nói thêm , đưa tôi:

một ngụm , đợi tỉnh rượu rồi về .”

Lời nói của chị Trương vừa nghiêm khắc vừa đầy quan tâm, khiến mắt tôi đỏ hoe.

25 tuổi rồi, lần đầu rượu đến lần bét nhè gần đây nhất, bạn trai tôi, Chu Thành, đều pha tôi một cốc , chỉ có lần là không.

Đội trưởng Cao liếc nhìn tôi, thấy sắc mặt tôi không tự nhiên, anh ta nghiêm mặt hỏi:

“Con phải tự biết yêu bản thân chứ, có gì lớn đâu mà phải vậy?!”

Tôi “oa” một tiếng rồi bật khóc.

3

“Tôi thất tình rồi—”

Bạn trai cũ của tôi đã “vụng trộm” với bạn cùng phòng của tôi ngay trong ngày sinh nhật tôi 25 tuổi.

Tôi đã thất bại thảm hại, đến mức không nhận ra trong quán bar gần trường.

Bạn trai cũ của tôi, Chu Thành, là một lập trình viên. Chúng tôi là mối tình đầu, còn học đại học đến ra trường, tôi vì anh ta mà một rời đến thành phố B, nhưng anh ta lại qua lại với người bạn thân nhất của tôi thành phố B — người bạn cùng phòng, Vệ Vệ.

Tôi mất bạn trai lẫn bạn bè, thậm chí căn mới thuê cũng có thể mất luôn.

Chưa kể, công việc của tôi phòng tư vấn đại học vẫn còn hai tháng thử việc.

Tôi thực sự rất thích công việc , nhưng sau những vừa xảy ra, tôi không chắc có còn muốn tiếp tục lại thành phố không.

Cốc đã nguội ngắt, tôi vẫn nằm úp trên bàn, khóc lóc một đứa trẻ.

Tôi khóc đến nghẹn lời, câu cũng không thể nói tiếp một cách mạch lạc.

“Anh ta trước kia đã nói tôi không đủ… quyến rũ, lẽ làm một người con ngoan hiền cũng… có lỗi ? Ugh…”

Nỗi đau và sự phẫn uất dâng lên trong tôi, có lẽ còn sự tiếc nuối .

bộ đồng phục học sinh đến chiếc váy cưới, tất một lời nguyền trói buộc tôi, tôi vì anh ta mà dốc hết sức đến một thành phố xa lạ, chịu đựng đủ thứ khổ sở, đến trái tim và tâm trí tôi chỉ còn nghĩ về anh ta, thì mới nhận ra những năm tháng tuổi trẻ ấy khác gì nuôi một con chó.

Vào ngày sinh nhật 25 tuổi, tôi bị ép làm thêm giờ. Để có thể bên Chu Thành, tôi đã quyết định đổi ca với đồng nghiệp, về sớm, nhưng lại gặp anh ta và Vệ Vệ ôm nhau.

Cái sự thân mật ấy, đến giờ tôi vẫn thấy ghê tởm.

“Thôi thôi, cô ơi, không đáng để đau lòng vì cái loại đàn ông đó đâu.”

Chị Trương lấy khăn giấy, ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa vỗ lưng tôi, vừa lau nước mắt tôi.

có người ủi, cảm giác uất ức lại càng được khuếch đại, tôi khóc đến mức tức ngực nhưng vẫn không thể ngừng lại.

Thì ra thế giới sự có thể sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.

là, cô đúng là ngu muội quá, đúng kiểu con chỉ biết yêu đắm đuối.” Có lẽ vì tôi khóc quá ồn ào, đội trưởng Cao không nhịn được mà lên tiếng lạnh nhạt.

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, rồi lại chôn mặt vào khuỷu tay, khóc to hơn.

Trong mắt mờ vì nước mắt, không biết đã qua bao lâu, cửa rồi lại đóng, có người ra vào, một hộp kem socola xuất hiện trên bàn.

Tôi ngẩng lên, thấy đội trưởng Cao vẫn giữ mặt cứng nhắc, nhưng tai anh ta có hơi đỏ.

… tôi mua kem cô đây, đừng khóc được không?”

4

“Chị nghĩ xem,” tôi vừa lau nước mắt vừa ăn kem, vừa nức nở hỏi: “Liệu tôi có nên tiếp tục lại đây làm tư vấn viên không?”

Chị Trương vỗ nhẹ lên vai tôi, nhìn tôi: “Cô nghĩ ?”

“Tôi cũng không biết…” Tôi cúi đầu, dùng thìa đâm mạnh vào kem, làm hộp kem trở nên nhão nhoẹt.

Đội trưởng Cao nhìn cái thìa trong tay tôi với ánh mắt khó hiểu, giọng nói có tức giận:

“Không thể suy nghĩ một chút , làm công việc là vì cái gì, vì một thằng đàn ông hay là vì chính bản thân cô?”

Tôi lại đỏ mắt.

Tôi thừa nhận là người hay khóc, chỉ cần chút ấm ức là không chịu nổi, nhưng tôi sự không cố ý.

“Được rồi… đừng khóc mà!” Đội trưởng Cao nhíu mày lại, lo lắng lại xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai của anh.

Chị Trương bật : “Cao Vũ , cậu có làm được không đây? ngày suốt ngày dọa mấy cô !”

“Chị Trương, tôi… tôi đã làm gì chứ? sự không phải cố ý!” Cao Vũ vội vã đưa tôi mấy tờ khăn giấy, “Cầu xin cô, đừng khóc , làm tôi đang nạt cô vậy!”

Tôi khẽ nhếch miệng, cố gắng kìm nén nước mắt.

Có lẽ vì ánh mắt tôi có chút sắc lạnh, Cao Vũ cuối cùng chịu thua, cởi mũ bỏ lên bàn, giọng điệu mềm mỏng hơn:

“Tôi sự… đừng khóc , tôi sợ cô rồi, không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi , thay người khác cũng được mà…”

Tôi lại nhớ đến ánh mắt của Chu Thành phát hiện ra anh ta và Vệ Vệ, vội vàng và luống cuống, mặc dù lúc đó anh ta đã đẩy Vệ Vệ ra.

Tôi cũng vậy, luống cuống và xấu hổ, lại rơi vào tình huống ?

Tim tôi lại nhói lên, nước mắt đọng lại trong mắt, tôi nghẹn ngào mắng nhỏ: “Đàn ông đều là lũ chó, không đáng yêu.”

Chị Trương không biết vì nhìn một cái về phía Cao Vũ , rồi nhìn tôi, ánh mắt có mơ hồ nhưng nhanh chóng quay .

Chưa kịp suy nghĩ gì, tôi nghe thấy Cao Vũ khẽ một tiếng, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ nhưng cũng có phần không cam lòng, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi: “Cô thấy tôi được không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương