Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh gần ba mươi nhưng luôn thích bày trò khiến tôi bất ngờ.
Trong đầu tôi luôn vang vọng :
Có lẽ, tôi gặp tình yêu thật sự.
Khi lớp 6, tôi và Lục Thành chính thức tổ chức đám , nhận lời chúc mừng từ tất cả bạn bè người thân.
Không ngờ, hôm cũng xuất hiện.
Anh ta mình, theo tôi vào phòng hậu trường rồi gọi tên tôi.
Tôi quay suýt không nhận anh ta — vài năm, tóc điểm bạc.
“Tô Thu, lâu quá không gặp…” – anh ta run run.
“Tôi đâu có mời anh.” – lòng tôi lúc ấy không oán giận, chỉ sự lãnh đạm.
Anh ta có chút kích động, định đưa kéo tôi, nhưng Lục Thành nhanh chóng bước tới chắn trước mặt tôi.
“Anh định đụng vào vợ người ta à? Có tin tôi báo công an bắt anh không?”
Lục Thành giang che chắn cho tôi, mặt đầy khó chịu.
“ từng sẽ không tìm người mà… định quên tôi thật sao? Sao nhẫn tâm vậy?”
Anh ta cứ thế tuôn cả tràng, khiến tôi không hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Tôi khi hứa với anh vậy? Mặt mũi anh lớn cỡ mà tưởng ai cũng phải sống vì anh à?”
Tôi lười tranh luận với anh ta.
Anh ta Lục Thành, rồi quay tôi, hạ xuống:
“Cho tôi chuyện riêng với vài câu thôi không? Bảo cậu ta ngoài .”
Tôi Lục Thành rồi lắc đầu: “Anh muốn gì thì cứ ở đây.”
do dự chút, rồi bất ngờ quỳ xuống:
“Tô Thu, anh anh sai rồi. Bây giờ anh quay về, có thể tha thứ cho anh không?”
“Hồi anh ham mẻ, cứ nghĩ người sẽ cho cảm giác . Nhưng hóa ai rồi cũng giống nhau cả. Sau khi với Hà Thanh Thanh, anh thấy ta chẳng bằng . Mấy năm nay anh tìm và , nhưng đều không thấy. Nếu không phải thấy tấm thiệp trên story bạn chung, anh chẳng sắp .”
Anh ta khóc lóc, tôi chỉ thấy phiền phức.
Thấy tôi lạnh nhạt, anh ta đổi chiến thuật:
“ không cần anh, nhưng chắc chắn cần anh! Con là con ruột anh đấy! không thể cấm anh gặp con , làm vậy là phạm pháp !”
8
Đúng lúc , đẩy cửa bước vào gọi tôi:
“Mẹ ơi, sao mẹ chưa …”
Rồi con thấy người đàn ông đang quỳ dưới đất, ánh mắt chợt lóe .
Tôi chưa kịp tiếng, thì con nhẹ gọi: “Ba.”
mừng rỡ bật dậy, định nắm lấy con gái:
“Con gái ngoan! Ba ở đây! Ba con muốn chết!”
Nhưng điều bất ngờ là, ngay giây sau , con hất anh ta rồi bước nhanh đến cạnh Lục Thành.
“Con gọi là người này. Ba làm gì thế?”
Câu ấy khiến sững người, không tin nổi:
“Không thể … Con cũng như mẹ con, đều là đồ vô ơn à? Ta là ba ruột của con đấy!”
cười khẩy:
“Ba ruột? Ba con mang giày size mấy, mặc áo số bao nhiêu không? Ba hồi nhỏ ba hứa mỗi tuần đưa con khu vui chơi nhưng chỉ làm đúng hai lần không? Có lần ba thật sự không?”
con bắt đầu nghẹn , mũi đỏ .
Tôi và Lục Thành con , vừa thương vừa xót.
Con nắm Lục Thành giơ đầy tự hào:
“Nhưng thầy Lục thì . Chú ấy hết. Chú ấy là người thật sự quan tâm đến con.”
Tôi không rời khỏi tiệc thế .
Chỉ anh ta đứng lặng trước hội trường, tôi và Lục Thành trên sân khấu, cuối cùng lặng lẽ để thẻ ngân hàng làm tiền mừng rồi về.
Tối hôm , sau khi tẩy trang, tôi leo giường con gái, ôm lấy nó.
Những năm qua, nó trưởng thành hơn bạn cùng tuổi rất nhiều.
Tôi luôn cảm thấy mình nợ con.
Con nằm nghiêng, nhỏ khóc:
“Con… không hẳn là ghét ba. Nhưng con mình có ba rồi. Giờ con khu vui chơi mỗi tuần hai lần. Con thấy rất hạnh phúc.”