Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nụ cười trên mặt bà cứng đờ, mắt trợn to, chiếc xẻng trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
“Cố… Cố đại nhân?!” Giọng bà lạc hẳn đi, đầy khiếp hãi và khó tin.
Ánh mắt Cố Diễn chuyển sang mẫu thân, hơi cúi đầu, giọng nói mang theo một tia ôn hòa cố ý:
“Đa tạ Thang phu nhân đã dung nạp.”
“Ngươi… ngươi sao lại…” Mẫu thân sợ tới mức nói năng lắp bắp, nhìn ta rồi lại nhìn hắn, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt ta, đầy dò xét và lo lắng.
Ta hít sâu một hơi, khí lạnh như dao cắt phế phủ, nhưng cũng khiến đầu óc ta tỉnh táo hơn đôi phần.
“Nương,” Ta cố giữ giọng mình bình ổn.
“Trời lạnh, người vào trong trông bếp lửa. Nơi này… để con lo.”
Mẫu thân nhìn ta, lại nhìn Cố Diễn đang đứng trong gió tuyết, môi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bà cúi người nhặt lại chiếc xẻng, từng bước một rút về hậu viện.
Trước khi tấm màn bông rũ xuống, bà còn nhìn ta một cái — ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Trong tiệm chỉ còn lại ta và Cố Diễn.
Tiếng gió tuyết bên ngoài dường như càng thêm lớn.
“Vào đi.”
Ta nghiêng người, tránh khỏi cửa.
Cố Diễn hình như ngẩn ra trong khoảnh khắc, rồi không hề do dự bước qua ngạch cửa.
Mang theo cả người khí lạnh thấu xương, hắn đứng giữa cửa tiệm ấm áp.
Tuyết tan nhanh trên vai, làm ướt lớp áo bông màu xanh thẫm.
Hắn tháo mũ choàng phủ đầy tuyết, lộ ra gương mặt gầy đi song đường nét vẫn rõ ràng.
Gió sương mệt mỏi in đậm giữa chân mày, nhưng đôi mắt ấy, dưới ánh đèn ấm áp, lại sáng rực lạ thường.
Ta đóng cửa, cài kỹ then.
Tiếng gió tuyết bị chặn lại bên ngoài.
Trong tiệm lập tức trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng than lách tách trong lò sưởi.
Không khí… có chút ngột ngạt.
Ta chỉ tay về chiếc ghế bên bàn chẩn mạch.
“Ngồi.”
Hắn thuận lời ngồi xuống, thân hình vẫn thẳng tắp như cũ.
Ta bước tới bên lò than, cầm kẹp gẩy than, khiến lửa cháy rực hơn. Hơi ấm rọi lưng, nhưng chẳng xua nổi cõi lòng rối bời.
“Cớ sao từ quan?” Ta chẳng quay đầu lại, giọng đục nặng.
Sau lưng truyền đến thanh âm trầm ổn của hắn.
“Chốn quan trường, chìm nổi bất định, chẳng hợp lòng ta. Cao vị… quá lạnh.”
“Vậy cớ gì đến Thanh Khê?”
“Tìm nàng.”
Hắn đáp gọn gàng, dứt khoát, chẳng chút do dự.
Tay ta đang gẩy than bỗng khựng lại.
“Cố đại nhân,” Ta quay người, đối mặt với hắn.
“Phóng thê thư là chính tay ngươi viết, dấu ấn rõ ràng. Giữa ta và ngươi, sớm đã hai đường riêng biệt.”
“Ta biết.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng ta.
“Tờ phóng thê ấy, là để phóng ‘Cố phủ phu nhân Thang thị’.”
“Giờ phút này đứng trước mặt nàng, chỉ là một Cố Diễn đã từ quan, muốn bắt đầu lại.”
Hắn đứng dậy, tiến về phía ta vài bước, dừng lại cách một khoảng không xa không gần.
Ánh lửa lò than rọi lên mặt hắn, nửa sáng nửa tối.
“Thang Niệm An,” Hắn gọi tên ta, giọng trầm thấp, mang theo trang trọng.
“Năm xưa cưỡng ép thành thân, là lỗi lớn nhất đời ta.
Tham quyền háo vị, coi nàng là quân cờ, nhục mạ tôn nghiêm, giam hãm tự do.
Tội ấy, ta nhận.”
Lời hắn thốt ra, như búa lớn gõ vào lòng ta.
“Dịch loạn nơi thành Tây, nàng khiến ta thấy một Thang Niệm An khác, cũng khiến ta nhận ra bản thân đã lạc lối.
Nàng khiến ta hiểu rằng quyền thế chẳng thể trường tồn, mà tấm lòng người mới đáng quý.
Nàng cứu không chỉ tính mạng ta… mà còn là bản tâm ta đã đánh mất.”
“Từ quan, không phải bốc đồng,” Giọng hắn cứng rắn như sắt đá.
“Mà là buông xuống sau bao ngày suy ngẫm.
Những ngày còn lại, ta chỉ nguyện sống theo lòng mình.”
“Còn lòng ta,” Hắn dừng lại, ánh mắt rực cháy không rời khỏi ta.
“Nói rằng, nó muốn tìm một chốn an yên.
Nơi đó… có một người tên là Thang Niệm An.”
Trong tiệm tĩnh lặng đến rợn người.
Chỉ có tiếng củi cháy tí tách trong lò, cùng lời hắn vang lên, rõ mồn một.
Ngón tay ta lạnh buốt, nhưng tim lại như bị lửa nướng, nóng rực, hỗn loạn.
“Cố Diễn,” Ta nghe chính mình cất tiếng, khản đặc, “Ngươi biết mình đang nói gì không?
Giữa chúng ta… từng có quá nhiều điều chẳng thể nói ra.”
“Ta biết.” Hắn đáp không do dự.
“Thế nên, ta không cầu xin điều gì. Chỉ… xin một cơ hội.”
“Một cơ hội để làm quen lại nàng, cũng để nàng hiểu lại ta.”
“Một cơ hội… để bù đắp lỗi lầm.”
Hắn nhẹ nhàng cụp mi, giọng nhỏ đi vài phần, mang theo chân thành khẩn thiết.
“Thang đại phu, Niệm An Đường… còn thiếu một tiểu đồ phụ việc không?”
Ta sững sờ.
Tiểu đồ?
Hắn?
Kẻ từng đứng nơi quyền đỉnh triều đình, muốn làm học trò cho ta?
Thật là… hoang đường.
“Ngươi… biết làm gì?”
Ta buột miệng hỏi, chính ta cũng không nhận ra trong đó có chút chấn động không thể che giấu.
“Biết chữ, biết viết.”