Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta về đến nhà thì bắt gặp cảnh đại ca ta đang định bán ta.
Y trong lòng có hơi không nỡ nên đã hỏi thẳng rằng, liệu ta có nguyện đi theo y hay không.
Ta bế đứa trẻ sơ sinh đang quấn tã trên tay, cẩn thận nhìn y.
Y cười làm vết sẹo kéo dài trên khóe miệng khẽ động, nói:
“Nhìn như này thì hai mẫu tử các ngươi cũng chẳng khiến ta nghèo đi được.”
01
Khi Bùi Xuân Sơn mang hài cốt phụ thân đến thì đại ca ta cũng vừa trói ta lên xe lừa.
Một vị binh tướng lưng hùm vai gấu vác theo thi thể bước vào sân khiến mọi người kinh hãi.
Y cất tiếng hỏi:
“Đây có phải nhà của Thường Thủy Sinh không?”
Đại ca ta co ro bước tới, sợ sệt đáp:
“Thường Thủy Sinh là phụ thân ta, không biết đại nhân đến đây có việc gì?”
“Đến để giao người.”
Nói xong Bùi Xuân Sơn nhanh chóng chuyển thi thể từ vai xuống và trao cho đại ca ta.
Đại ca lật thi thể lại, ta đang nằm trên xe cũng ngoái đầu thì nhìn thấy gương mặt của phụ thân.
Trước khi phụ thân xuất chinh, người đã nắm chặt tay ta và đưa cho ta túi tiền đồng mà người đã giấu kín.
Phụ thân chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng những năm tháng chiến loạn đã khiến người già trước tuổi.
Hai bên tóc mai sớm bạc, gương mặt đen sạm đầy nếp nhăn.
Mỗi lần người nhíu mày, những nếp nhăn ấy càng sâu hơn như chất chứa bao nỗi sầu.
Khi ấy, phụ thân len lén nhìn về phía phòng đại ca và tẩu tẩu, người cố kìm nước mắt, không dám nhìn thẳng vào ta:
“Tĩnh Thư, Tĩnh Thư, phụ thân không sợ gì cả, kể cả cái chết cũng không sợ.”
“Chỉ sợ rằng, phụ thân không trở về được, con và muội muội phải chịu thiệt thòi, haiz…”
Đến tận lúc này, khi hài cốt người trở về quê hương thì tiếng thở dải ấy của phụ thân dường như vẫn còn đang vang vọng bên tai ta.
Sau khi mẫu thân sinh tiểu muội thì người đã mất vì khó sinh. Điều khiến phụ thân lo lắng nhất chính là hai tỷ muội ta.
Trong thời buổi loạn lạc này, con gái nhà nông nghèo là kẻ chịu khổ nhất.
Khi phụ thân còn ở nhà hoặc chưa hồi hương, đại ca ta ít nhiều còn e dè.
Nhưng đồ tể trong thôn đã để mắt đến ta từ lâu, hắn muốn dùng hai con lợn để cưới ta.
Đại ca và tẩu tẩu đã lén đồng ý sau lưng phụ thân, hai người bọn họ chỉ chờ có thời cơ tốt.
Lần này phụ thân đã bảy tháng không về, đại ca và tẩu tẩu lại ngày ngày nhìn ta với ánh mắt như hổ đói khiến ta đau khổ khóc suốt ngày đêm.
Ta thương mình, nhưng càng thương phụ thân.
Họ sống trong sân nhà của phụ thân, tiêu xài tiền công của người, vậy mà còn mong người không trở về để có thể bán ta – người muội muội này.
Đến dịp trước Tết Trung Thu, tên đồ tể lại thúc giục một lần nữa, đại ca ta bèn trói ta lên xe lừa.
Tẩu tẩu tìm chiếc áo cưới đỏ nàng từng mặc khi về nhà chồng, luống cuống mặc vào người ta.
Tẩu tẩu thấy ta vùng vẫy quyết liệt liền giáng một bạt tai thật mạnh lên mặt ta.
Nàng chỉ vào tiểu muội đang say ngủ trong phòng phía nam, đe dọa ta:
“Nếu ngươi không chịu thì đợi đến khi muội muội ngươi mười hai tuổi, ta sẽ bán nó!”
Ta nghe vậy mới dừng lại, tuyệt vọng nhắm mắt chấp nhận.
Tẩu tẩu nhổ nước bọt rồi quay lại kéo xe lừa, không quên mắng thêm:
“Đồ câm vô phúc, đổi được hai con lợn cũng coi như trả ơn nuôi ngươi bấy lâu nay!”
Năm ta sáu tuổi, một trận sốt cao đã làm hỏng giọng nên từ đó ta không thể nói chuyện nữa.
Không ai dạy ta thủ ngữ, đại ca và tẩu tẩu cũng cấm ta học chữ, đến bây giờ ta vẫn chẳng thể biểu đạt bất cứ điều gì.
Phụ thân là người duy nhất kiên nhẫn nhìn ta ra dấu.
Nhưng giờ người đã mất, không còn ai quan tâm đến suy nghĩ của ta nữa.
Ta vốn không mấy bận tâm đến điều đó, nhưng giờ phút này ta thực sự muốn nói:
“Ta là do phụ thân, mẫu thân nuôi lớn, không phải các ngươi nuôi.”
Ngay khi ta đang chìm trong tuyệt vọng thì Bùi Xuân Sơn xuất hiện.
Đại ca ta ôm lấy thi thể của phụ thân ngồi bệt dưới đất, còn Bùi Xuân Sơn quỳ trước hài cốt, trịnh trọng dập đầu ba lần.
Y nói:
“Lão Thường, ông đã cứu mạng ta. Ta đưa ông về quê, dù có làm thế nào cũng không thể báo đáp hết đại ân của ông.”
Đại ca hỏi y là ai thì y liền phủi bụi trên áo, đáp rằng y là bách phu trưởng trong đội của phụ thân, tên là Bùi Xuân Sơn.
Lúc trả lời, y liếc nhìn ta một cái.
Dưới mũ giáp ấy hiện ra một đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Đối với chúng ta thì y là một vị quan không nhỏ nên tẩu tẩu vội vàng ra đón, mời y vào nhà dùng trà.
“Ta vốn định uống một ngụm nước.”
Bùi Xuân Sơn đứng dậy, gió thu thổi qua tua rua đỏ trên trường thương của y.
“Nhưng đây là chuyện gì?”
Y dang cánh tay dài và chỉ vào ta:
“Một tân nương xinh đẹp, cớ sao mặt nàng ấy lại đầy nước mắt, còn bị trói trên xe?”
Y nhìn ra manh mối, những từ cuối cùng lại mang theo tức giận khiến đại ca ta sợ hãi giải thích:
“Đây là muội muội ta, hôm nay nó chuẩn bị xuất giá.”
Đại ca quay sang trừng mắt đe dọa ta:
“Nó chân yếu tay mềm nên chúng ta mới để nó trên xe.”
Bùi Xuân Sơn sải bước về phía ta, trường thương lướt qua trong không khí, dây trói trên người ta lập tức bị cắt đứt.
Ta vội nhảy xuống xe, loạng choạng bước vài bước mới có thể đứng vững.
Đến khi đứng cách y hai bước, ta ngẩng đầu nhìn thì mới nhận ra Bùi Xuân Sơn quả thật người cao ngựa lớn.
Bên má phải y có một vết sẹo dài, chỉ cần dài thêm chút nữa sẽ chạm đến mắt.
Y nhìn ta, rồi bất ngờ cười sảng khoái:
“Nhảy cao như vậy, ta thấy chân nàng rất tốt đấy.”
Ta ngước nhìn y, trời trong gió mát, lá rụng sương thu.
02
Khi Bùi Xuân Sơn mỉm cười, gương mặt dữ tợn của y bỗng trở nên thân thiện hơn nhiều.
Đôi mắt sáng ngời ấy phản chiếu hình bóng ta trong bộ dạng tả tơi.
Ta rụt rè gật đầu, nhảy tại chỗ mấy cái liền.
Đại ca thấy Bùi Xuân Sơn định xen vào chuyện nhà mình liền tùy tiện đặt thi thể phụ thân xuống đất, hắn vội vàng lao đến muốn ngăn cản.
Ta nhíu chặt mày bước lên giữ lấy chiếc hộ uy lạnh băng của Bùi Xuân Sơn, rồi chỉ về phía thi thể của phụ thân.
Y thoáng ngẩn người cúi đầu nhìn tay ta, sau đó liền quay đầu lại và vung trường thương khiến đại ca ta vấp ngã xuống đất.
Ta chạy tới đỡ thi thể của phụ thân, dùng tay xé tay áo của chiếc áo cưới đỏ rồi nhẹ nhàng lau mặt cho người.
Những ngày qua, ta khóc đến nỗi mắt đau rát, giờ đây nước mắt lại rơi nhưng không còn cảm thấy đau nữa.
Nhà nào có người ra trận đều tự hiểu trong lòng, mỗi lần tiễn biệt thân nhân phần lớn đều coi đó là lần gặp cuối.
Phụ thân ta đã lớn tuổi, trên người ông đầy vết thương cũ. Lần này chiến đấu lâu như vậy, ta đã sớm chuẩn bị tinh thần người không thể trở về.
Thế nhưng khi nhìn thấy thi thể của người, khi bàn tay ta chạm vào tấm lưng lạnh băng ấy, ta không cầm được rơi nước mắt lã chã.
Chính tấm lưng gầy gò này đã chống đỡ cả bầu trời cho ta, nay nó lại không thể đứng thẳng được nữa.
Bỗng nhiên có một bàn tay to lớn, ấm áp như lò lửa nhẹ nhàng đặt lên vai ta.
“Ta sẽ ở lại chôn cất phụ thân ngươi rồi mới đi.”
Bùi Xuân Sơn ép buộc đại ca và tẩu tẩu ta cùng ta đào huyệt, hạ táng phụ thân.
Hoàng hôn buông xuống nơi sườn núi, ánh chiều tà rực rỡ chiếu lên bộ áo cưới đỏ của ta làm nó càng thêm chói mắt.
Ta hận tẩu tẩu, nàng vì ép ta mặc áo cưới mà xé rách bộ quần áo duy nhất giúp ta che thân.
Giờ đây khi quỳ bái trước mộ phụ thân, ta thậm chí không có lấy một bộ áo trắng.
Bùi Xuân Sơn nhìn ta siết chặt vạt áo thì dường như đã nhận ra sự khó xử của ta.
Y cởi bỏ khôi giáp, tháo chiếc áo xám trắng và khoác lên người ta một cách lặng lẽ.
Cũng không biết do ta ngây thơ, hay vì sự tốt bụng này đối với ta quá đỗi quý giá, cảm giác rung động mà ta dành cho Bùi Xuân Sơn cũng không ngoài chiếc áo y trao dưới ánh hoàng hôn của ngày thu ấy.
Sau khi chôn cất xong phụ thân, đại ca ta cảnh giác nói:
“Bùi gia, để tiểu nhân tiễn ngài xuống núi, đi thêm vài dặm nữa là có thể vào thành, từ nay ngài không cần quay lại nơi rừng sâu núi thẳm này nữa.”
Bùi Xuân Sơn đứng thẳng người mặc lại khôi giáp.
Y xoay lưng về phía ta, ta hiểu rõ, chỉ cần y bước đi thì chúng ta sẽ cách biệt đôi nơi, không bao giờ gặp lại.
Ta sẽ bị đại ca trói đến nhà đồ tể để đổi lấy hai con lợn.
Rồi ta sẽ phải sinh con nối dõi, quán xuyến việc nhà.
Cho đến khi ta lìa đời, cũng không ai có thể nghe được nỗi lòng của ta.
Rồi một ngày nào đó, ta sẽ nghe tin tiểu muội khi trưởng thành cũng đi trên con đường cũ của ta, mà ta lại bất lực chẳng thể làm gì.
Ta đã cúi gằm mặt, nhắm nghiền hai hàng mi mà như nhìn thấy cuộc đời xám trắng của mình.
Nhưng ngay lúc ấy, giọng nói dứt khoát của Bùi Xuân Sơn lại vang lên:
“Cô nương nhà họ Thường, ngươi có nguyện ý đi theo ta không?”
Ta mở to mắt ngước nhìn bóng lưng to lớn ấy, không thể tin vào tai mình.
Ta há miệng, dù trong lòng gào thét bao lần “nguyện ý” nhưng ta là một kẻ câm, không thể nói thành lời.