Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ta giơ nắm tay dọa chàng, chàng lại dí mặt tới làm vẻ sẵn sàng chịu đòn.

Ta nào nỡ đánh chàng, cuối cùng chỉ bèn thở dài, đặt tay mình vào lòng bàn tay chàng.

Bùi Xuân Sơn kéo ta nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho ta.

Ánh trăng rải sương xuống nền đất, bóng cây leo lên khung cửa sổ.

Chúng ta đều trông chờ ngày mai tươi sáng, nhưng cũng sợ ngày mai bất chợt tan biến.

Người trong quân đội, nói đi là đi.

Có ngày ta chờ được, cũng có ngày không thể đợi đến khi chàng về…

07

Vào mùa thu năm thứ hai ta theo Bùi Xuân Sơn rời khỏi nhà, chagn cuối cùng cũng phải ra trận.

Tiết thu se lạnh như nước, chẳng khác nào khung cảnh ngày đầu chúng ta gặp nhau.

Trước lúc đi, chàng lặng lẽ rời giường, cúi xuống hôn nhẹ tiểu muội, rồi quay sang hôn ta.

Sợ làm ta và tiểu muội tỉnh giấ nên chàng mang giáp ra sân để mặc, giữa đêm lạnh giá chỉ khoác một chiếc áo lót.

Cuộc chia ly thật lặng lẽ, bởi chàng không muốn thấy ta khóc.

Là một người câm, ta chỉ biết rơi lệ trong im lặng.

Ta ép bản thân phải nhắm mắt lại, cho đến khi nghe tiếng kèn hiệu xuất quân mới không kìm được mà vùng dậy chạy ra ngoài.

Con đường dài chật kín người già, phụ nữ và trẻ em tiễn đưa.

Họ mang cùng một khuôn mặt giống ta – bi thương đến đứt gan đứt ruột, nước mắt tràn mi.

Khoảnh khắc này, thân nhân đều hóa thành những kẻ câm, chẳng ai thốt nên lời, chỉ còn lại ánh mắt nhìn theo mòn mỏi.

Rõ ràng họ vẫn chưa đi xa, nhưng lòng người đã bắt đầu nhung nhớ.

Đội quân hùng hậu, ta nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, định đưa cho Bùi Xuân Sơn, mong được nhìn chàng thêm một lần.

Nhưng người quá đông, khi ta chen tới trước thì chỉ còn lại cuối đoàn, chẳng thể tìm thấy chàng nữa.

Có một lão nhân gầy gò nhỏ bé trông hơi giống phụ thân ta.

Cuối cùng, ta nhét chiếc khăn tay ấy vào tay ông.

Không biết ông là phu quân của ai, là phụ thân của ai.

Chỉ mong tất cả bọn họ đều bình an tìm về cố hương.

Đây là lần đầu tiên ta đợi Bùi Xuân Sơn ra trận trở về, nhưng không ngờ lần đợi này kéo dài hơn nửa năm.

Đếm ngày tháng, đến lúc tròn bảy tháng lẻ năm ngày ta gần như suy sụp.

Ta nhận thêm công việc khâu vá nặng nhọc, lật giở từng cuốn sách chàng từng đọc, viết đi viết lại những chữ chàng đã dạy chỉ để vượt qua từng khoảnh khắc chờ đợi này.

Thím Trịnh lo lắng nên thường xuyên đến thăm ta.

Bà kể, sau khi biết sự thật về tiểu muội, Bùi Xuân Sơn đã giải thích rõ ràng với hàng xóm láng giềng.

Thím còn nói, chàng đã chuyển nhượng sổ đỏ và sổ nhà của viện này sang tên ta.

Nếu chàng chết trận thì nơi này sẽ là hồi môn của ta.

Chàng còn nói, ta vẫn là một cô nương trong sạch, không ai được phép khinh thường ta.

Thì ra, chàng không chạm vào ta không chỉ vì sợ làm tổn thương ta, mà còn lo lắng cho tương lai ta khó tái giá.

Nhưng chàng không hề nhắc đến những điều này mà chỉ muốn ta ở bên chàng được tự do và thoải mái.

Lời của thím Trịnh còn chưa dứt thì ta đã khóc đến ướt đẫm khuôn mặt.

Ta lắc đầu liên tục, khiến bà – một người từng trải  cũng chỉ biết thở dài:

“Y đối xử với cháu quả thực trọn nghĩa tận tình, chẳng trách cháu không nỡ rời xa, nguyện lòng ở đây một mình, chăm sóc em gái, đợi y cả đời…”

Ta không cần phải gả đi.

Ta tự nuôi sống được mình, cũng nuôi sống được tiểu muội, không cần dựa vào hôn nhân để tồn tại.

Ta không muốn tái giá, chỉ vì ta đã gặp được người tốt nhất.

Từ lúc đó, mọi người khác đều là người qua đường, không ai có thể bước vào lòng ta nữa.

Sau khi tiễn thím Trịnh, cho tiểu muội ăn xong, lại ru bé ngủ, ta cầm lấy một quyển sách và ngồi xuống trước cửa.

Trăng rằm mười sáu tròn vành vạnh, ánh sáng phủ lên trang giấy rõ ràng từng chữ.

Lại là những câu thơ chất chứa kỷ niệm cũ:

“Đổ thư tiêu đắc phát trà hương, đương thời chỉ đạo thị tầm thường.”

“Tĩnh nữ kỳ thư, thùy ngã vu thành ngu.”

“Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.”

Giữa đêm xuân hạ giao thoa, hoa lê trắng như tuyết, hải đường đỏ như thêu.

Khắp nơi tràn trề sức sống, nhưng ta lại vùi mình trong hồi ức, cảm thấy mình như khúc gỗ khô.

Đúng lúc ta đang thẫn thờ thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ cổng viện

 “Như sao sáng, như đêm nay, cô nương đứng trong gió là đang đợi ai giữa canh khuya?”

Ta bật dậy, đến cả quyển sách rơi xuống đất cũng không nhận ra.

Chàng đã trở về.

Nhìn bóng dáng cao lớn ấy sải bước nhanh về phía ta, nước mắt ta tuôn trào, ta chạy đến ôm lấy Bùi Xuân Sơn.

Thức vi, thức vi, hồ bất quy?

Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ?

Ta gục trong lòng chàng, nước mắt không ngừng rơi, chàng cúi đầu tựa vào vai ta cười ngốc nghếch.

“Tĩnh Thư, ta về rồi, về rồi.”

“Tĩnh Thư, ta nhớ nàng, nhớ nhà…”

Ta khóc đến kiệt sức mới đứng dậy.

Nhìn thấy gương mặt chàng, ta lập tức sững sờ.

Mùi thuốc nồng nặc, một mắt của chàng được băng kín bằng lớp vải dày.

Ta run rẩy chỉ vào mắt chàng.

Bùi Xuân Sơn chỉ cười ngốc nghếch:

“May mắn ta còn một mắt, vẫn có thể nhìn thấy những chữ nàng viết.”

Nước mắt ta lại rơi như mưa, chàng kéo ta vào lòng.

“Không đau chút nào, Tĩnh Thư, nàng đừng buồn…”

Làm sao mà không đau chứ, chàng chỉ là một người cao lớn hơn kẻ khác, đâu phải đao thương bất nhập …

Ta kéo chàng vào nhà và rót nước nóng cho chàng.

Thấy ta định đi đun nước tắm, chàng vội giữ tay ta và để ta ngồi xuống:

“Tĩnh Thư ngoan, để ta xem kỹ nàng có gầy đi không. Những chuyện khác để sau, được không?”

Ta gật đầu, dưới sự trấn an của chàng cũng dần lấy lại bình tĩnh.

Nhìn khuôn mặt Bùi Xuân Sơn lúc này đầy vết thương, ta không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp chàng.

Khi ấy, ta đã nghĩ, nếu vết sẹo trên mặt chàng sâu thêm chút nữa có lẽ đã tổn thương đến mắt.

Nào ngờ, lời ấy lại thành sự thật.

May mắn, chàng còn mang về tin tốt lành:

“Tĩnh Thư, thiếu tướng quân là người rất tốt.”

“Ngài cho phép những binh sĩ tàn tật không có thân nhân hoặc con cái được về quê, còn thưởng cho một số bạc lớn, đủ để chúng ta mở tiệm may làm chút buôn bán.”

Chàng rất ít khi nhắc đến chuyện trong quân doanh, nhưng mỗi lần nhắc đến thiếu tướng quân, chàng lại kể rất nhiều.

Bùi Xuân Sơn kể, có một đồng hương tên là “Thụy Tuyết,” là thị vệ trong phủ thiếu tướng quân.

Trong trận chiến này, người đó bị mất một chân, may thay còn giữ được mạng sống.

“Thiếu tướng quân giao một cửa hàng cho Thụy Tuyết quản lý, đủ để y sống sung túc cả đời.”

“Ta từ biệt y, nói rằng phu nhân ta đang chờ ở nhà. Y cũng nói y có người trong lòng, ngày nhớ đêm mong.”

“Nàng xem, những người như bọn ta giết người không chớp mắt, nhưng lòng đều mềm như vậy.”

Nghe giọng chàng vẫn tràn đầy sức sống, lòng ta cũng dần ổn định, nước mắt ngừng rơi, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.

Chàng nắm lấy tay ta và áp lên môi mình, hơi thở ấm áp sưởi ấm ngón tay lạnh buốt của ta.

“Chỉ là không biết cô nương có chê ta bây giờ là một tên độc nhãn long hay không.”

Ta giả vờ giận, làm mặt khinh thường, ánh mắt hướng về phía cửa ý bảo chàng đi.

Bùi Xuân Sơn bèn giở thói bướng bỉnh, ôm lấy ta và nói:

“Ta không đi được đâu. Chỉ nguyện làm người giữ viện cho cô nương, cả đời xách nước, quét sân cho nàng…”

Chàng dành cho ta một lễ thành thân trang trọng mà yên bình.

Lần này, cuối cùng chàng cũng không còn vướng bận điều gì.

08

Năm Thanh Uyển sáu tuổi, ta và Bùi Xuân Sơn hạ sinh một bé gái.

Vì đã có kinh nghiệm chăm sóc Thanh Uyển nên chúng ta nuôi dạy con gái trở nên trắng trẻo, mũm mĩm, ai gặp cũng khen đáng yêu.

Bùi Xuân Sơn một tay bế con, một tay dắt Thanh Uyển, quay đầu nhìn ta mà nói:

“Đó là vì con giống mẹ nó, trắng trẻo, thanh tú. Nếu giống ta thì đúng là thảm họa.”

Lời ấy làm hàng xóm xung quanh cười rộ lên, họ còn đùa rằng ta nên sinh thêm một đứa để xem nếu giống Bùi Xuân Sơn thì sẽ thế nào.

Bùi Xuân Sơn lắc đầu, nói rằng chỉ riêng cảnh ta sinh con đã khiến chàng mất ngủ mấy ngày, tuyệt đối không muốn ta chịu khổ thêm lần nào nữa.

Ta cũng rất thích trẻ con, con đông nhà sẽ càng thêm vui vẻ.

Hiện giờ chúng ta quản lý tiệm may rất tốt, số tiền kiếm được đủ nuôi lớn mấy đứa trẻ.

Vậy nên hơn hai năm sau, vào một đêm hè oi ả, ta cố tình mặc áo mỏng, ôm sách ngồi tựa vào lòng Bùi Xuân Sơn.

Mỗi lần lật một trang sách, ta lại cọ vai chàng một chút.

Cuối cùng, chàng cũng giật lấy quyển sách và đè ta xuống giường.

Chàng hỏi ta vừa đọc gì, ta còn làm vẻ vô tội mà chỉ chỉ vào cổ họng, ý bảo mình không biết nói nên không thể biểu đạt cho chàng biết.

Bùi Xuân Sơn ngồi quỳ dậy, cởi áo dài và kéo tay ta ôm lấy tấm lưng rộng lớn của mình.

Giọng chàng khàn khàn, hơi thở phả bên tai ta nóng bỏng đến không chịu nổi:

“Vậy viết cho ta xem, nương tử…”

Và thế là, chúng ta lại có thêm một bé trai.

Về sau Thanh Uyển ở bên ta quản lý tiệm may.

Vì từ nhỏ thường theo ta nên tính nàng trở nên dịu dàng, ít nói.

Khi trưởng thành, nàng gả cho một thư sinh điềm tĩnh, chững chạc. Hai người rất xứng đôi.

Còn con gái của ta, dù dáng người nhỏ nhắn nhưng lại yêu thích cưỡi ngựa, bắn cung từ bé.

Nó học được không ít các loại binh khí như đao, thương, gậy gộc.

Thím Trịnh thường nói:

“Năm tuổi đã thấy tính nết, nhưng không ngờ con gái nhà cháu lớn lên lại thành nữ tiêu sư ở tiêu cục.”

Về phần con trai, vóc dáng y lớn lên giống hệt Bùi Xuân Sơn – cao lớn, vạm vỡ, nhưng tính tình còn trầm lặng hơn cả Thanh Uyển.

Nó từ hồi còn rất nhỏ đã hay rình bên ngoài lớp học nghe tiên sinh giảng bài.

Ta viết cho Bùi Xuân Sơn:

“Chúng ta cho con đi học, để sau này thi đỗ tiến sĩ, làm quan văn, vì bách tính mà hiến lời hay.”

Bùi Xuân Sơn xúc động nhìn ta:

“Khi trước ta chỉ thuận miệng nói, không ngờ nàng lại ghi nhớ trong lòng.”

Đúng vậy.

Ta nhớ giấc mơ về một cuộc sống an ổn đáng lẽ thuộc về chàng.

Giờ đây, nếu để con trai đi con đường này, cũng coi như ta đang bù đắp phần nào tiếc nuối của chàng năm đó.

Về sau, con trai ta thi đỗ, vinh quy bái tổ.

Vào dịp Trung Thu, Thanh Uyển cũng có một con trai, một con gái nên đưa gia đình về đoàn tụ.

Cả nhà vừa uống rượu vừa trò chuyện vui vẻ, mọi người xúm lại bắt ta viết một câu chúc.

Trong đám đông nhộn nhịp, ta dừng ánh mắt nơi Bùi Xuân Sơn, sau đó viết:

“Nguyện hoa luôn nở đẹp, người luôn khỏe mạnh, trăng mãi tròn đầy.”

Chàng cười thấu hiểu, có lẽ trong lòng cũng đang nghĩ đến Trung Thu đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Quả đúng như lời chàng từng nói, chàng đã vì ta xách nước suốt một đời, quét sân suốt một đời.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương