Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Hắn nằm dưới đất không thể giãy giụa, chỉ lặng lẽ ngó ta, lại ngó Chu Dung Hiển, cười thảm: “Năm xưa cực nhọc lắm trẫm mới giành được nàng từ tay hắn, nay ý trời trêu ngươi, hai người lại hợp tác với nhau.”

“Ngọc Nương, nàng thật sự giận đến mức muốn g/i/ế/t c/h/ế/t trẫm.”

Ta phẫn nộ hỏi: “Chu Đình Ngô, ngươi chưa từng nghĩ mình sai, chưa từng hối hận sao?!”

Hắn đờ đẫn như đang suy ngẫm gì đó, chốc lát sau thì bình thản đáp: “Trẫm sai chỗ nào? Lại phải hối hận gì chứ?”

“G/i/ế/t phụ thân nàng ư? Nếu được làm lại, trẫm vẫn làm thế.”

“Phụ thân nàng giỏi quá, lợi hại quá, ông ấy biết hết những việc bẩn thỉu trẫm làm để đoạt ngôi.”

“Nếu một ngày nọ, ông ta muốn soán vị trẫm thì nào có khó khăn gì, đáng sợ vô cùng…”

“Ngọc Nương, trẫm thương yêu nàng, nhưng một nữ nhân sao sánh được giang sơn?”

“Nàng không hiểu ư, vua không sai, vua chẳng bao giờ sai!”

“Huống hồ trẫm là minh quân vạn đời để tiếng thơm…”

Bộ dạng đó thật khiến người ta chán ghét.

Hắn thờ ơ như thế, biến sự báo thù của ta thành trò cười, khiến ta như kẻ ngốc.

Đáng lẽ hắn phải quỳ xuống khóc lóc van xin như Từ Nguyệt thì mới khiến ta hả dạ.

Ta hận hắn, hận đến tận xương!

Ta khạc một bãi nước miếng lên người hắn, nghiến răng mắng chửi: “Minh quân ư? Ngươi xứng sao!”

“Phụ thân ta suốt mấy chục năm tận trung vì nước, không màng danh lợi, cũng chẳng hề đòi ân thưởng.”

“Năm đó ngươi xuống phía nam trị thuỷ, dọc đường đụng phải phản quân, là phụ thân ta dẫn ta xông trận cứu mạng chó của ngươi!”

“Lưu lão hầu gia lúc ấy sợ vãi cả quần!”

“Vậy mà ngươi vì sợ phụ thân ta – một người chính trực liêm khiết, lại đi dùng một lũ chuột nhắt.”

“Bọn chúng bán đứng ngươi, ngươi còn định phong thưởng, thật mù quáng!”

“Ngươi là đồ mù, đồ ngu! Ta muốn róc xương xẻ thịt ngươi, cúng tế cho phụ thân ta bị c/h/ế/t oan!”

Ta giơ chiếc trâm cài định kết liễu hắn, nhưng lại thấy thế vẫn chưa đủ hả giận.

Chu Dung Hiển thở dài, y ngồi xổm bên cạnh  rút trâm khỏi tay ta.

Rồi y vung tay tát mạnh Chu Đình Ngô, lớn tiếng: “Này, tỉnh lại!”

25

Chu Đình Ngô giật bắn, dần dần mắt lấy lại thần sắc, miệng lẩm bẩm: “Đây chẳng phải mộng sao? Đây là mộng, không đúng… đây không phải mộng…”

Chu Dung Hiển cầm trâm đâm vào thịt Chu Đình Ngô khiến hắn đau đớn gào rống:

“Ngươi… ngươi to gan! Chu Dung Hiển, thật sự là ngươi… trẫm phải g/i/ế/t ngươi!”

Hóa ra ban nãy hắn mất quá nhiều máu, đầu óc mụ mị nên tưởng đang mơ.

Chu Dung Hiển vỗ má Chu Đình Ngô, cười bảo: “Bao năm rồi, cháu ngoan của ta vẫn chẳng trưởng thành gì. Gặp chuyện trước tiên vẫn nghĩ cách tự dối mình.”

Y liếc qua ta, vẻ ghét bỏ: “Đây là nam nhân nàng chọn sao?”

Nói xong, y đứng dậy rời đi, để ta tự xử trí mối hận với Chu Đình Ngô.

Cuối cùng Chu Đình Ngô cũng bật khóc, giữa trời mưa, mặt mày hắn vặn vẹo đến quá đáng.

“Ngọc Nương, kẻ nhất quyết đòi g/i/ế/t phụ thân nàng không phải trẫm, là Thái hậu kia kìa!”

“Nàng không biết đâu, trẫm đã đàm phán với bà ấy bao lâu, từ bỏ bao nhiêu thứ chỉ để giữ mạng cho nàng!”

“Trẫm hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, nếu được làm lại, trẫm nhất định không làm gì tổn thương nàng nữa.”

“Trẫm muốn bù đắp cho nàng, Ngọc Nương, trẫm vì nàng có thể bỏ cả giang sơn, Ngọc Nương, xin nàng cho trẫm thêm một cơ hội…”

Ta đột nhiên cảm thấy nực cười.

Ta gật đầu, bảo đảm với Chu Đình Ngô: “Thì ra hết thảy do Thái hậu ư? Vậy ngươi oan lắm.”

“Ngươi yên tâm, hoàng tử của bà ta c/h/ế/t hết rồi, bà ta cũng chẳng sống yên đâu.”

Nếu Chu Đình Ngô nghe được lời thật lòng mà bản thân vừa nói lúc mơ hồ, hẳn đã biết mình giả dối đến mức nào.

Ta không mong hắn hối cải, toàn là lời dối trá, nghe chỉ chán thêm.

Ta rút chiếc trâm khỏi thịt y, rồi y như đêm nọ, như lời chính miệng hắn từng nói, ta nhắm thẳng cổ hắn mà đâm xuống.

26

Thi thể Chu Đình Ngô tan biến giữa đất trời mênh mang.

Một bậc đế vương, nói c/h/ế/t là c/h/ế/t, nhẹ bẫng biết bao.

Có điều triều đình sẽ rối thành nồi cháo, phiền phức vẫn ở phía sau.

Còn ta, ta không bận tâm, đó đâu phải chuyện của ta.

Chu Dung Hiển đưa ta xuống chân núi, lúc chia tay, y bỗng gọi với: “Tiểu Ngọc Nhi, gọi một tiếng hoàng thúc nữa đi, hoàng thúc dẫn nàng bỏ trốn.”

Ta ngoái lại nhìn, thấy y đưa tay ra như thời gian đã quay ngược về trước.

Năm đó, giá ta cứ gọi y một tiếng hoàng thúc nữa.

Ta vung tay hất bàn tay y, cười bảo: “Khi về, đừng quên nhắn Mộng Trúc một tiếng.”

Rằng cứ men về phía nam, nàng sẽ biết ta ở đâu.

Ta ôm khư khư bình tro cốt của phụ thân ta vào lòng.

Phụ thân ơi, người suốt đời vất vả, nay đã đến lúc nghỉ ngơi.

Nữ nhi đưa phụ thân rời đi, chúng ta sẽ sống những ngày an lành.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương